NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 110

ta, những đường cong nhô lên hụp xuống theo tư thế nửa ngồi nửa nằm kỳ
lạ như đang nghiến răng chụp giật một vật gì đấy, đôi cánh tay của người
đàn bà đang nắm chặt hai đầu sợi dây băng, ngay trên bầu vú của bà ta.

“Rất nghệ thuật.” Birkin đáp.
“Cực kỳ xinh đẹp, nó thực sự rất đẹp.” Chàng trai người Nga phụ họa.
Cả bọn cùng đến bên bức tượng. Gerald quan sát những người đàn ông

đang vây quanh bức tượng, chàng trai người Nga vàng vọt và mỏng manh
như loài tảo nước, Halliday nặng nề và cao lớn, Birkin nhợt nhạt và yếu ớt,
chăm chú dán mắt vào bức tượng. Cảm giác hoan hỉ lạ lẫm chợt trào lên
trong lòng Gerald, anh rướn mắt nhìn vào khuôn mặt các bức tượng gỗ.
Tim anh thắt lại.

Rõ ràng khuôn mặt đen đúa, hơi rướn về phía trước của người đàn bà da

đen đang mồn một trước mắt anh, một khuôn mặt đậm chất Phi châu, đầy
ắp lo âu và căng thẳng, hiện trên từng thớ cơ của khuôn mặt. Ấy là một
khuôn mặt khủng khiếp, trống rỗng, tiều tụy, lơ đễnh trong vô thức bởi sức
nặng của những xúc cảm đang ẩn chứa sau nó. Anh nhìn thấy bóng dáng
của Pussum trong khuôn mặt ấy. Và ngỡ như trong giấc mơ, anh thấu hiểu
cô.

“Tại sao nó lại có tính nghệ thuật?” Gerald hỏi, hơi căng thẳng, kèm theo

chút bực bội trong lòng.

“Cả một sự thật hoàn chỉnh được chuyển tải trong bức tượng,” Birkin trả

lời. “Nó chứa đựng toàn bộ sự thật của tình trạng ấy, bất cứ tình trạng nào
mà cậu cảm nhận về nó.”

“Nhưng cậu không thể nói nó đạt đến ĐỈNH CAO nghệ thuật được.”

Gerald nói.

“Đỉnh cao! Phải mất hàng thế kỷ, thậm chí là hàng trăm thế kỷ phát triển

theo một dòng chảy thẳng băng, ẩn sau nghệ thuật chạm trô ấy; nó hoàn
toàn là tuyệt tác của một nền văn hóa, của một loại hình nghệ thuật rõ
ràng.”

“Nền văn hóa nào?” Gerald hỏi, với giọng điệu phản đối. Anh ghét cay

ghét đắng mấy món đồ thuộc về Châu Phi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.