NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 227

la hét, chính xác là gào thét như những sinh vật thối tha kinh tởm, gào thét,
“Ở đây, ở đây thưa ngài,” thật bẩn thỉu, rồi những kẻ trưởng giả trên boong
tàu, cười hô hố khi những đứa trẻ ngã nhào giữa lớp bùn hôi thối, thỉnh
thoảng vài kẻ ném cho chúng dăm ba đồng xu lẻ. Nếu anh nhìn thấy những
đôi mắt của bọn trẻ, nếu anh chứng kiến cảnh tượng chúng phóng như tên
bắn trong rác rưởi, tranh giành chửi rủa tục tĩu mỗi khi một đồng xu được
tung lên rơi xuống chỗ chúng, không một ai làm những công việc cực nhọc
vất vả hay những kẻ tham lam trục lợi mơ tưởng đến chuyện tiếp cận
chúng, bởi những bùn đen cáu bẩn hôi hám. Em sẽ không bao giờ đi trên
những chuyến tàu thú vị kiểu như thế thêm một lần nào nữa. Không bao
giờ!”

Gerald chăm chú quan sát Gudrun trong lúc thao thao bất tuyệt, đôi mắt

anh long lanh, kích động. Những gì cô nói không tác động nhiều đến anh,
ấy là bởi chính cô đã kích động anh, đã khiến anh thức tỉnh với những lời
châm biếm mạnh mẽ vừa rồi.

“Tất nhiên,” anh nói, “mọi thể xác được khai hóa đều bị trói buộc với

đám ký sinh của nó.”

“Tại sao?” Ursula cao giọng hỏi. “Em không hề mang bất kỳ một loài ký

sinh nào trên mình cả.”

“Không phải như thế. Ấy chính là CHẤT LƯỢNG của sự vật, tiếng

cười, tư tưởng của những kẻ trưởng giả trong những lúc tiếu khiển, ấy là
khi bọn họ ném ra những đồng xu lẻ và những bà chủ đẫy đà dang rộng hai
chân điềm tĩnh ngồi ăn uống, ăn uống không biết điểm dừng.” Gudrun lên
tiếng.

“Đúng thế,” Ursula phụ họa. “Bọn trẻ không thể là lũ động vật ký sinh

được; chúng là những con người, chúng là những hình hài thân xác đầy
khôn ngoan và thận trọng, như anh gọi chúng như thế.”

Gerald bật cười.
“Không sao,” anh dịu giọng, “bọn em không nên lên thuyền.”
Nỗi xúc động vụt trào lên trong lòng Gudrun khi nghe thấy lời quở trách

nhẹ nhàng của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.