NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 247

“Tại sao lại không?” Cô tỏ vẻ tự tin. “Em có thể lôi kéo anh như lôi kéo

chị Ursula.”

Qua giọng nói của cô, anh thừa hiểu cô chỉ muốn được cùng anh trên con

thuyền, rõ ràng cô đang thấy hài lòng khi tiếng nói của cô trở nên có trọng
lượng với cả hai. Anh răm rắp nghe theo cô như một cái máy.

Cô trao cho anh hai chiếc đèn lồng, phăm phăm bước tới chỉnh sửa lại

cây gậy cuối đuôi xuồng. Anh bước theo cô, rồi đứng yêu với hai chiếc đèn
lồng đung đưa ngang đùi, bóng người đổ dài lên mặt nước.

“Hãy hôn anh trước khi chúng ta chèo ra giữa hồ,” anh thì thầm với

chiếc bóng của cô.

Cô lập tức dừng tay, kinh ngạc.
“Tại sao?” Cô cao giọng.
“Tại sao ư?” Anh lặp lại câu hỏi, mỉa mai.
Cô đứng yên, bất động nhìn anh. Rồi bất ngờ chúi người về phía trước

hôn anh, một nụ hôn phớt nhẹ lên môi. Rồi cô giật lấy những chiếc đèn
lồng trên tay, trong khi anh vẫn đứng như trời trồng với ngọn lửa bùng cháy
thiêu đốt đến từng tế bào trong cơ thể.

Cả hai kéo chiếc xuồng xuống nước, Gudrun yên chỗ, Gerald đẩy chiếc

xuồng ra xa bờ.

“Anh có chắc vết thương trên tay sẽ không nghiêm trọng hơn khi đẩy

chiếc xuồng như thế chứ?” Cô hỏi, tỏ vẻ quan tâm. “Bởi em không thể làm
tốt như anh được.”

“Anh không làm đau mình đâu.” Anh nhẹ nhàng đáp, những lời dịu dàng

của anh như mơn trớn, như vuốt ve cô, không thể cưỡng lại.

Cô nhìn anh khi anh ngồi xuống phía đối diện, rất gần bên cô, ngay cuối

xuồng. Hai chân anh duỗi dài chỉ thẳng vào cô, những ngón chân anh chạm
vào cô. Cô chậm rãi chèo, nhịp nhàng, khát khao, cô ao ước anh sẽ nói với
mình những điều thật ý nghĩa. Nhưng anh chỉ im lặng.

“Anh thích như thế này không?” Cô hỏi, dịu dàng, vẻ quan tâm.
Anh mỉm cười.
“Đang tồn tại một khoảng cách giữa hai chúng ta,” anh nói, hờ hững và

vô tình, như thể có ai khác đang thốt ra trong con người anh. Cô có cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.