NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 252

Tiếng thét của đứa bé lại rít lên, lần này mang theo cả những tiếng nức

nở và nôn nóng:

“Di...Ôi Di...Ôi Di...Di...!”
Những tiếng thét kinh hoàng, xé toang màn đêm mịt mờ.
“Cứ ở yên trên giường có phải tốt hơn không, Winnie.” Gerald lẩm bẩm

một mình.

Anh cúi người cởi giây dày, rồi tháo dày đi chân trần. Đoạn anh ném

chiếc mũ vải mềm của mình vào lòng thuyền.

“Anh không thể bơi với một cánh tay bị thương được.” Gudrun hổn hển,

sợ hãi.

“Gì cơ? Nó không còn đau nữa.”
Anh cởi áo khoác, để xuống dưới chân. Anh ngồi im, đầu trần, bộ quần

áo trắng tinh vẫn nguyên vẹn trên mình. Anh cảm nhận được chiếc thắt
lưng quanh bụng. Chiếc thuyền của hai người đang tiến gần đến con thuyền
hơi nước, lúc bấy giờ vẫn đứng yên cao lớn trên đầu, những ngọn đèn trên
chiếc thuyền hừng hực sáng, hắt những vệt sáng xanh đỏ tím vàng lên mặt
nước, loang loáng.

“Ôi đưa chị ấy lên đi! Ôi Di yêu quý! Ôi, đưa chị lên đi! Ôi Cha, Cha!”

Giọng đứa bé van vỉ, điên cuồng. Vài người đã xuống nước, phao cứu hộ
quanh đầu, hai chiếc thuyền chèo đến nơi, những ngọn đèn lồng vẫn đung
đua trong đêm tối, những chiếc thuyền chậm rãi luợn quanh.

“Ở đây, Rockley! Ở đây này.”
“Ngài Gerald!” Giọng thuyền trưởng run rẩy, sợ hãi. “Cô Diana rơi

xuống nước.”

“Có ai xuống giúp chưa?” Gerald gắt gỏng.
“Bác sĩ Brindell, thưa ngài.”
“Ở đâu?”
“Không thể nhìn thấy chút dấu vết nào của bọn họ. Mọi người đang tiếp

tục tìm kiếm, nhưng vẫn chưa tìm thấy chút manh mối nào thưa ngài.”

Im lặng, không gian chợt im ắng đến lạ thường, như muốn báo điềm gở

sắp đến.

“Nó rơi xuống nước ở chỗ nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.