NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 256

bóng loáng như đầu của một chú hải cẩu, vẻ ngoài của anh nom khá xa lạ,
vô thức và hoàn toàn khác biệt giống người. Gudrun rùng mình khi cô máy
móc chèo theo chiếc thuyền của anh. Birkin im lặng chèo thuyền vào bến.

“Cậu đang chèo đi đâu thế?” Gerald đột nhiên lên tiếng, ngẩng đầu như

thể chuẩn bị bước đi.

“Vào bờ, về nhà.” Birkin trả lời.
“Ôi không!” Gerald thốt lên, độc đoán. “Chúng ta không thể về nhà khi

nó vẫn còn ở dưới nước. Quay thuyền lại ngay, tớ sẽ tiếp tục tìm kiếm.” Hai
người đàn bà sợ hãi, giọng anh cộc cằn, hống hách và nguy hiểm, như
giọng của một kẻ điên, không nên chống đối.

“Không!” Birkin lớn tiếng. “Cậu không thể.” Giọng Birkin miễn cưỡng.

Gerald im lặng, giằng xé giữa những ý chí. Cứ như thể anh sắp ra tay giết
chết ai đấy không bằng. Birkin vẫn tiếp tục khua mái chèo, kiên định tiến
vào bờ.

“Sao cậu lại cản tớ?” Gerald hỏi, vẻ căm thù.
Birkin không trả lời. Anh tiếp tục chèo thuyền hướng vào bờ. Gerald

ngồi im, lù lù như một con quái vật, hổn hển thở, hai hàm răng lập cập va
vào nhau, hai cánh tay tê dại, đầu tóc bóng loáng, ướt sũng như đầu hải cẩu.

Chiếc thuyền cập bến. Ướt sũng và gần như trần truồng, Gerald bước lên

bờ. Trước mặt anh là bố mình.

“Bố!” Anh thốt lên.
“Có chuyện gì thế con trai? về nhà và chấm dứt mọi chuyện ở đây.”
“Con e là không thể. vẫn chưa có chút manh mối nào cả. Bố không thể

tìm thấy đâu. Nước lạnh như địa ngục vậy.”

“Chúng ta sẽ dẹp chuyện nước non sang một bên,” ông bố vẫn cứng rắn.

“Vào nhà và nhìn lại con xem. Để mắt chăm sóc đến nó, Rupert.” Ông bình
thản.

“Ừm,..., bố, con không thể, con xin lỗi. Con e đấy là lỗi của mình.

Nhưng có thể không giúp được gì nhiều; con đã làm những gì mình có thể.
Con có thể lặn xuống nước. Tất nhiên không sâu lắm và...ừm, không có tác
dụng gì nhiều...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.