NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 259

mức nước có xưống thấp được chút nào hay chăng. Đôi mắt anh dán chặt
vào dòng nước, đầy mê hoặc. Một lúc sau anh nhìn cô, khẽ gật đầu.

Bóng những con thuyền nhỏ bé và mờ tối đang mỗi lúc một trôi gần hơn,

tiếng người kéo nhau tụ tập dọc hàng rào men theo đường đê hiếu kỳ quan
sát. Birkin và Ursula trở lại túp lều trả lại chiếc chìa khóa cửa cống xả,
xong xuôi cả hai kéo nhau ra ngoài hồ. Bước chân cô vội vã, quýnh quáng.
Cô không thể chịu nổi tiếng gầm gào kinh hoàng của dòng nước khi được
giải thoát khỏi cửa xả vừa rồi.

“Anh có nghĩ cả hai đã chết?” Cô cao giọng hỏi, cố giữ thật bình tĩnh.
“Ừ.” Anh gọn lỏn.
“Thật kinh khủng!”
Anh không trả lời. Cả hai trèo lên đồi, tránh xa, thật xa khỏi những âm

thanh náo động ven hồ.

“Anh có sợ không?” Cô hỏi.
“Anh không sợ cái chết,” anh trả lời, “cả hai đã chết. Điều tồi tệ là, cả

hai đang cố bám vào sự sống và không chịu buông tay.”

Thoáng trầm tư vụt hiện lên trên khuôn mặt cô.
“Đúng thế,” cô nói. “SỰ THẬT về cái chết hoàn toàn không quan trọng,

đúng không?”

“Không,” anh trả lời. “Vấn đề là gì nếu Diana Crich sống hay chết?”
“Không quan trọng?” Cô hỏi, choáng váng.
“Không và tại sao lại thế? Tốt hơn hết nếu cô ấy chết đi, cô ấy sẽ trở nên

có thực hơn. Cô ấy sẽ trở nên rõ ràng hơn trong cái chết. Trong cuộc đời, cô
ấy chỉ là nỗi bực mình, là thứ bị phủ nhận.”

“Anh thật kinh khủng.” Ursula lẩm bẩm.
“Không! Đúng hơn là anh nghĩ Diana Crich đã chết. Cuộc đời cô ấy

không hiểu sao, chỉ toàn những sai lầm. Nếu là một chàng trai, một kẻ quỷ
quyệt trẻ tuổi, hẳn nó sẽ tìm được lối thoát mình một cách nhanh chóng chứ
không chậm chạp như thế. Chết là tốt nhất. Không có gì hay hơn.”

“Ấy vậy mà anh vẫn không muốn chết,” cô thách thức anh.
Anh im lặng. Một lúc sau anh lên tiếng, giọng điệu hoàn toàn thay đổi

khiến cô kinh hoàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.