NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 348

xao, dập dềnh, tụ họp trong cơn hốt hoảng, nhưng vẫn kiên nhẫn tìm đường
về lại chốn xưa, những tưởng đã biến mất, hun hút ở ngoài xa, nhưng khi
tiến lại gần hơn, chúng lại bừng sáng, lung linh. Càng đến gần trung tâm,
những vệt sáng một lớn hơn, rạng rỡ hơn, đầy bí ẩn, lần lượt những tia sáng
hòa vào nhau, cho đến khi hình hài trắng lóa của mặt trăng như một đóa
hồng vành vạnh run rẩy hiện ra giữa hồ, tái hợp, tụ mới, cố gắng phục hồi
lại hình hài cũ sau cơn chấn động tan tác, hòng bước qua hình ảnh méo mó
đầy ắp âu lo, để được tròn đầy và viên mãn, giữa bao la tĩnh lặng.

Birkin nấn ná ở lại bên mép nước, Ursula sợ anh sẽ lại một lần nữa ném

đá làm bóng trăng trên hồ tan nát. Cô rời chỗ nấp, bước về phía anh, lên
tiếng:

“Anh đừng ném đá xuống hồ như thế nữa, được không?”
“Em ở đây bao lâu rồi?”
“Ngay từ đầu. Anh đừng ném nữa, được chứ?”
“Anh chỉ muốn xem liệu mình có thể xua tan vẻ tĩnh mịch trên mặt hồ

được không.” Anh trả lời.

“Đúng thế, nó thật kinh khủng, thực sự kinh khủng. Sao anh lại căm ghét

mặt trăng? Nó chẳng gây hại gì cho anh cả, đúng không?”

“Như thế là căm ghét à?” Anh hỏi.
Cả hai chìm vào im lặng.
“Anh quay về đây từ bao giờ?” Một lúc sau cô mới lên tiếng trở lại.

“Hôm nay.”

“Sao anh không viết thư?”
“Không có gì để nói cả.”
“Sao lại không có gì để nói?”
“Anh không biết. Sao những vạt thủy tiên ở đây lại biến mất rồi nhỉ?”
“Không.”
Im lặng. Ursula nhìn bóng trăng. Giờ đây đã vành vạnh giữa hồ, run rẩy,

tĩnh lặng.

“Khi cô đơn, anh thấy tốt hơn sao?” Cô hỏi.
“Có lẽ thế. Anh không rõ lắm, nhưng anh đã bỏ qua một thỏa thuận tốt

đẹp. Em đã làm được việc gì quan trọng à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.