NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 349

“Không. Em chỉ ngắm nghĩa nước Anh và nghĩ mình sẽ sống với nó.”

“Sao lại là nước Anh?” Anh hỏi, ngạc nhiên.

“Em không biết, chỉ thích thế thôi.”
“Đấy không phải là câu hỏi thuộc về vấn đề dân tộc.” Anh nói. “Nước

Pháp còn tồi tệ hơn nhiều.”

“Vang, em biết. Em có cảm giác mình sẽ sống trọn đời với nó.”
Cả hai đến ngồi trên một khúc rễ cây, trong bóng tối. Im lặng, anh nhớ

đôi mắt xinh đẹp của cô, đôi mắt ngập tràn ánh sáng, như mùa xuân, như
suối nguồn, ngập tràn những hứa hẹn diệu kỳ. Anh nói với cô, chậm rãi,
ngập ngừng:

“Có ánh sáng vàng mơ trong đáy mắt em, anh ước em có thể tặng nó cho

anh.” Cứ như thể đầu óc anh lúc nào cũng tư tưởng đến nó.

Cô giật mình, chỉ muốn tránh xa anh. Thế nhưng cảm giác hoan hỉ vẫn

ùa về trong cô.

“Ánh sáng nào?” Cô hỏi.
Nhưng anh thấy ngượng, im lặng không nói. Nỗi im lặng bao trùm lên

không gian quanh hai người. Cảm giác thất vọng, chán ngán ùa về trong cô.

“Cuộc đời em thật tẻ nhạt, trống rỗng.” Cô vu vơ.
“Ừm!” Anh hờ hững đáp, lảng tránh.
“Em có cảm giác sẽ chẳng có ai thực lòng yêu em.” Cô nói.
“Anh có nghĩ,” cô chậm rãi nói tiếp, “rằng em chỉ muốn những điều

thuộc về thể xác không? Như thế là không đúng. Em muốn anh thỏa mãn
tâm hồn mình.”

“Anh biết. Anh biết em không hề thèm khát thể xác. Nhưng anh muốn

em trao anh... trao anh tâm hồn mình... chính là thứ ánh sáng vàng mơ
trong đáy mắt em... thứ ánh sáng em không thể biết... trao cho anh...”

Im lặng. Một lúc sau cô lên tiếng:
“Nhưng làm thế nào em có thể, anh đâu có yêu em! Anh chỉ muốn những

kết thúc của riêng mình. Anh không muốn làm em thỏa mãn, vậy mà anh
lại muốn em thỏa mãn cho anh. Chỉ một chiều mà thôi!”

Anh gồng mình cố duy trì câu chuyện, cũng là để thúc ép cô về điều

mình muốn, sự đầu hàng của linh hồn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.