NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 365

“Con có đầu óc, có trí tuệ, nhu thế là có nghĩa gì?” Cô vặn lại, sung sỉa

ra chiều chống đối.

“Con nghe thấy điều người ta hỏi mình chứ!” Ông bố bực bội nạt nộ.
“Tất nhiên là con có nghe.”
“Vậy thì, con không thể trả lời được à!” Ông bố gầm lên.
“Sao con phải làm thế?”
Trước thái độ xấc xược ăn miếng trả miếng của đứa con gái, ông cứng đờ

cả người. Im lặng. Ông không mở miệng.

“Không.” Birkin xen vào, để xoa dịu tình hình, “không cần phải trả lời

ngay. Em có thể trả lời lúc nào em muốn.”

Đôi mắt cô chợt lóe lên, dữ dội.
“Tại sao em lại phải trả lời?” Cô gào lên. “Cả hai người cứ đá qua đá lại,

em không biết phải làm gì cả. Tại sao hai người lại muốn ức hiếp em như
thế?”

“Ức hiếp! ức hiếp!” Ông bố hét lên, đầy giận dữ xen lẫn cay đắng, “ức

hiếp con! Tại sao, thật tiếc là con không thể bị dồn ép để thích hợp với
khuôn phép lễ nghi, ức hiếp con! Rồi con sẽ thấy, đồ cứng đầu cứng cổ.”

Cô đứng bất động giữa phòng, khuôn mặt cô chập chờn, nham hiểm. Cô

trở nên thách thức, xem thường tất cả. Birkin nhìn cô. Cơn giận dữ cũng
đang tuôn trào trong anh.

“Không ai dồn ép ức hiếp gì em cả.” Anh nói, giọng anh nhẹ nhàng,

nham hiểm.

“Ô vâng,” cô gào lên. “Cả hai người đều đang cố ép buộc em theo ý

muốn.”

“Là em đang ảo tưởng thế thôi.” Anh mỉa mai.
“Ảo tưởng!” Ông bố gào lên. “Là một con ngốc cố chấp thì có, là một

con bé bảo thủ.”

Birkin đứng dậy, nói:
“Dấu sao, chúng ta hãy dừng chuyện này ở đây.”
Rồi không nói thêm một lời nào nữa, anh rời khỏi căn nhà.
“Đồ ngốc! Đồ ngốc!” Ông bố gào lên với cô con gái, cay đắng và chua

chát. Cô rời khỏi phòng khách, bước lên trên lầu, hát thầm. Nhưng cô đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.