NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 394

“Đúng là một ý tưởng tuyệt vời dành cho Winifred! Tất nhiên, chỉ cần

chừng ấy thôi, nếu con bé thực sự nghiêm túc trong sự nghiệp sáng tác. Nó
phải có một xưởng vẽ của riêng mình, nếu không nó sẽ không bao giờ trở
thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp.”

“Thật thế sao? Vâng. Tất nhiên rồi. Tôi rất vui nếu cô chia sẻ với

Winifred.”

“Cảm ơn ông rất nhiều.”
Gudrun đã biết tất cả những chuyện này, nhưng cô vẫn phải tỏ ra bất ngờ,

tỏ vẻ biết ơn và hào hứng như thể vừa dành chiến thắng.

“Tất nhiên, tôi sẽ vui hơn nếu cô nghỉ việc ở trường trung học, tập trung

sáng tác ở xưởng vẽ... ừm, làm việc nhiều hay ít tùy cô.”

Ông già nhìn Gudrun bằng đôi mắt đen vô hồn. Cô nhìn lại ông bằng ánh

mắt đầy ắp lòng biết ơn. Những lời vừa thốt ra từ miệng của một kẻ sắp lìa
đời mới tự nhiên và đầy đủ làm sao, vang vọng thoát ra từ vòm miệng đã
đến hồi yên nghỉ của ông.

“Về chuyện tiền công... hy vọng cô sẽ không phiền khi nhận tiền công từ

tôi giống như khi cô nhận tiền công từ ủy ban giáo dục, nhé? Tôi không
muốn làm kẻ thua cuộc trước bọn họ.”

“Ôi!” Gudrun nói, “nếu tôi có thể có một xưởng vẽ và làm việc ở đấy, tôi

có thể kiếm đủ tiền, thực sự đấy, tôi có thể kiếm đủ tiền từ nó.”

“Ừm.” Ông già nói, khoan khoái đóng vai kẻ hảo tâm, “chúng ta có thể

xem xét chuyện này. Cô không phiền khi ở lại nơi đây chứ?”

“Nếu có một xưởng vẽ để làm việc,” Gudrun đáp, “tôi sẽ không muốn

đòi hỏi gì hơn.”

“Thật thế sao?”
Ông già hài lòng ra mặt. Nhưng nỗi mệt mỏi lại ùa về. Cô có thể nhìn

thấy cảm giác mơ màng, nửa tỉnh táo bởi những cơn đau đang hành hạ
trong ông, cùng vẻ xám xịt, kinh hoàng của chết chóc đang hiển hiện trên
khuôn mặt. Đáy mắt đen trống rỗng đầy ắp đau đớn. Cái chết vẫn chưa đến
với ông. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, nói:

“Có lẽ ông nên nghỉ một chút. Tôi phải ra xem Winifred thế nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.