NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 398

“Tuyệt vời. Không thể hoàn hảo hơn.” Gudrun trả lời.
Cô chờ đợi điều ông già sẽ nói ngay sau đấy.
“Cô nghĩ Winifred có thể trở thành một nhà điêu khắc được không?”
Những lời vừa thốt ra từ miệng ông già sao mà trống rỗng và vô nghĩa

đến thế.

“Chắc chắn con bé sẽ là một nhà điêu khắc có tài. Một ngày nào đấy nó

sẽ tạo ra những tác phẩm có giá trị.”

“A! Thế thì cuộc sống của nó không hoàn toàn vô vị, cô có nghĩ thế

không?”

Gudrun kinh ngạc.
“Chắc chắn!” Cô kêu nhẹ.
“Tốt rồi.”
Một lần nữa Gudrun lại im lặng chờ đợi những gì ông già sẽ nói.
“Cô thấy hài lòng với cộc sống ở đây, thật đáng để sống, đúng không

nào!” Ông già hỏi, một nụ cười nhạt nhòa nở trên môi gợi lên trong cô nỗi
thương xót trắc ẩn, nụ cười của ông già khiến Gudrun có cảm giác không
thể chịu đựng nổi.

“Vâng,” Gudrun mỉm cười, cô sẽ nói dối, hú họa thôi, “tôi tin mình sẽ có

được quãng thời gian tuyệt vời ở đây.”

“Tốt. Hạnh phúc tự nhiên là cả một gia sản lớn lao đấy.”
Một lần nữa Gudrun lại mỉm cười, dẫu tâm hồn cô cằn khô, đầy ắp cảm

giác ghê tởm. Liệu ông già sẽ phải chết như thế, để mặc sự sống cứ thế bị
bòn rút mạnh mẽ khỏi con người, trong khi vẫn mỉm cười chuyện trò cho
đến tận giây phút cuối cùng? Hay không còn cách nào khác? Hẳn ông già
sẽ phải trải qua nỗi khiếp đảm của chiến thắng trước cái chết, chiến thắng
của ý chí trọn vẹn, cái ý chí không thể bị phá vỡ cho đến khi nó hoàn toàn
biến mất? Ông ta sẽ phải trải qua cảm giác ấy, đấy là cách duy nhất. Cô
khâm phục vẻ điềm tĩnh và tự chủ của người đàn ông đang chết dần chết
mòn trước mắt mình kia. Nhưng cô lại ghê tởm cái chết đến cùng cực. Cô
sẽ lấy làm hạnh phúc khi mỗi ngày trôi qua, thế giới quanh cô chỉ toàn
những điều tốt đẹp và cô không phải thừa nhận bất cứ điều gì xa xôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.