NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 399

“Cô thấy ổn khi ở đây chứ? Chúng tôi không thể giúp gì thêm cho cô

sao? Cô không thấy bất tiện ở vị trí của mình chứ?”

“Ngoại trừ việc ngài quá tốt với tôi.” Gudrun trả lời.
“À, tốt, sự hớ hênh của những lời nói dối,” ông già nói, ông thấy hân

hoan, rằng chính ông đã nói ra câu ấy.

Ông hãy còn khỏe mạnh và sống động lắm. Nhưng cảm giác kinh tởm

của thần chết đã bắt đầu rón rén xuất hiện sau lưng ồng, bắt đầu có phản
ứng.

Gudrun ra ngoài, đến chỗ Winifred. Viên gia sư đã biến đi đâu đấy,

Gudrun lưu lại trong Shortlands, một gia sư được mời đến để đảm nhiệm
chuyện học hành chữ nghĩa của Winifred nhưng anh ta không sống trong tư
gia, viên gia sư được giới thiệu thêm công việc ở trường trung học.

Một hôm, Gudrun cùng Winifred, Gerald và Birkin đi trên chuyến xe vào

thị trấn. Hôm ấy là một ngày mưa, bầu trời lờ mờ sẩm tối. Winifred và
Gudrun đã sẵn sàng, cả hai chờ trước ngưỡng cửa. Winifred khá lặng lẽ,
nhưng Gudrun không nhận ra điều đấy. Đột nhiên con bé lên tiếng, hỏi cô
bằng giọng điệu hờ hững:

“Chị có nghĩ bố em đang sắp chết không, chị Brangwen?”
Gudrun giật mình.
“Chị không biết.” Cô trả lời.
“Chị nói thật chứ?”
“Không ai chắc chắn cả. Tất nhiên là ông ấy CÓ THỂ chết.”
Con bé thoáng trầm tư, rồi nó tiếp tục hỏi:
“Nhưng chị có NGHĨ ông sẽ chết không?”
Cô có cảm giác như vừa nhận được một câu hỏi về lĩnh vực địa lý, hay

khoa học, nhất định phải có câu trả lời, như thể cô đang đứng trước sự thúc
ép của một người lớn. Con bé đang hoan hỉ, chăm chăm nhìn cô, đầy thận
trọng, hệt như một tiểư yêu tinh.

“Chị có nghĩ ông ấy sẽ chết không à?” Gudrun hỏi lại. “Có, chị có nghĩ

vậy.”

Đôi mắt to tròn của Winifred đang chằm chằm nhìn cô, không hề chớp

mắt hay động đậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.