NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 503

“Chỉ khi anh ấy là một kẻ giả chết.” Cô gái nói, nhìn chàng trai bằng ánh

mắt ấu yếm, dịu dàng xen lẫn đôi chút thị uy.

“A, có đôi chút khác biệt đấy.” Chàng trai nhạo báng.
“Thế chiếc ghế thì sao đây!” Birkin hỏi.
“Được, không sao.” Cô gái đáp.
Cả bốn người tiến đến trước kẻ bán, một gã trẻ tuổi, có vẻ ngoài điển trai

nhưng nhếch nhác đang lượn lờ gần đấy.

“Xong nhé.” Birkin nói. “Hai người sẽ mang chiếc ghế về, hay để địa chỉ

lại để người bán mang đến tận nơi?”

“Ôi, Fred có thể mang được chiếc ghế. Phải để anh ấy làm những gì có

thể cho tổ ấm thân yêu của mình chứ.”

“Sứ mệnh cao cả của anh.” Chàng trai dí dỏm, đón chiếc ghế từ tay

người bán. Những chuyển động của chàng trai hết sức trang nhã, ấy vậy mà
vẫn không thể che giấu được vẻ lén lút khốn khổ cùng cực.

“Còn một chiếc ghế đôi cho mẹ nữa,” chàng trai nói, “thêm một tấm nệm

ngồi,” đoạn đứng yên giữa những đống đá cuội trong khuôn viên khu chợ.

“Cô nghĩ nó dễ thương chứ?” Ursula bật cười.
“Tất nhiên rồi.” Cô gái đáp.
“Tạm biệt chỗ ngồi lần cuối đi, hẳn cô sẽ ao ước giá mình có thể giữ

được nó.” Chàng trai lên tiếng.

Ursula nhanh chóng ngồi xuống giữa chợ.
“Cực kỳ thoải mái.” Cô nói. “Nhưng khá cứng. Anh thử ngồi xem.” Cô

mời chàng trai ngồi lên. Nhưng anh chàng đã thô lỗ quay đi, ngượng ngùng
bước sang một bên, nhìn cô bằng ánh mắt rực sáng, khá kỳ cục, hệt như ánh
mắt nhanh nhạy của loài chuột cống.

“Đừng làm hư anh ấy.” Cô gái nói. “Anh ấy không dùng ghế bành đâu,

đúng không?”

Chàng trai quay mặt đi, nở một nụ cười toe toét, lên tiếng:
“Chỉ muốn đặt chân nên đấy thôi.”
Bốn người nhanh chóng chia tay, cô gái không quên cảm ơn Ursula và

Birkin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.