NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 523

bắt đầu thoát khỏi những vấn đề mà những tổ ấm ảm đạm ở phương tây
đang gặp phải.

Tiếng bước chân của Birkin từ dưới nhà vọng lên lọt vào tai hai chị em.
“Xin chào!” Tiếng anh gọi lớn, vang vọng trong ngôi nahf trống hoác.

Ursula bất giác mỉm cười. Anh ấy cũng sợ hãi khi đặt chân vào chốn này.

“Xin chào!” Tiếng anh gọi lớn, vang vọng trong ngôi nhà trống hoác.

Ursula bất giác mỉm cười. Anh ấy cũng sợ hãi khi đặt chân vào chốn này.

“Xin chào! Bọn em ở trên này.” Cô gọi với xuống dưới nhà. Cả hai

nhanh chóng nghe tiếng bước chân anh vội vã chạy lên.

“Chỗ này hoang vắng và tiêu điều quá, hệt như chốn ma quỷ vậy.” Anh

nói.

“Nhà này không có ma quỷ gì hết, chúng chỉ là thứ không bao giờ có

được nhân cách, chỉ xuất hiện ở những nơi cùng với những cá nhân có thể
là một hồn ma.” Gudrun đáp.

“Chắc thế. Hai chị me đang nỉ non hồi tưởng lại quá khứ đấy à?”
“Tất nhiên.” Gudrun đáp, vẻ dứt khoát.
Ursula bật cười.
“Không phải bọn em dang nỉ non vì những kỉ niệm đã qua đời, mà bọn

em dang tiếc thương cho những gì đã từng.” Cô nói.

“Ôi!” Cảm giác căng thẳng trogn anh lắng xuống.
Anh ngồi lại trong căn phòng. Có điều gì đấy ẩn sau sự hiện diện của

anh, Ursula thầm nghĩ, đây là ánh sáng dịu dàng và rất sinh động. Nó giúp
xua tan vẻ hoang vắng trong ngôi nhà trống rỗng này.

“Gudrun bảo cô ấy không thể chịu đựng nổi đời sống hôn nhân và sống

suốt đời trong một ngôi nhà với ai đấy,” Ursula nói, đầy ngụ ý – cả hai đều
hiểu “ai đấy” chính là Gerald.

Birkin im lặng.
“Ừm,” anh lên tiếng trở lại, “nếu biết sớm rằng mình không thể chịu

được điều đấy, em sẽ bình an vô sự.”

“Hẳn rồi!” Gudrun đáp.
“Tại sao tất cả phụ nữ đều có suy nghĩ, rằng mục đích cảu dời mình là

phải có một đức ông chồng và một mái nhà ho nhỏ màu xám gần ở phương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.