NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 54

Khuôn mặt anh đột nhiên tối sầm, nổi cơn thịnh nộ. Hai má anh hõm sâu

và nhợt nhạt, nom rất đáng sợ. Và người đàn bà, cùng với vẻ nghiêm trọng
của cô ta, cái câu hỏi như xoáy vào lương tâm của cô ta đã thực sự giáng
một đòn chí mạng vào anh, rất nhanh chóng.

“Chúng không được đánh thức để rồi trở thành những đứa trẻ có ý thức,”

anh nói. “Ý thức tự tìm đến với chúng, dù muốn hay không.”

“Nhưng anh có cho rằng sẽ tốt hơn cho bọn trẻ nếu chúng được khuyến

khích, được kích thích? Không phải sẽ tốt hơn sao nếu chúng cứ tiếp tục
không nhận thức, không phân biệt được loài cây gỗ phỉ, sẽ không tốt hơn
nếu chúng được chứng kiến tận mắt, được lĩnh hội tất cả mà không cần
thiết phải xé lẻ ra thành từng mẩu vụn, toàn bộ kiến thức này sao?”

“Em có phần nào, cho chính bản thân mình ấy, dù nhận thức được hay

không, rằng những đóa hoa li ti và đỏ thẫm ấy đang tồn tại ở đây, đang hết
mình bừng nở để cung cấp phấn hoa và thụ phấn?” Anh hỏi cô, lại cay
nghiệt. Giọng cộc cằn, cay nghiệt và đầy miệt thị.

Khuôn mặt Hermione vẫn hếch lên cao, ra vẻ khó hiểu. Đầu anh cúi gằm

trong cơn kích động.

“Em không biết,” cô trả lời, cố giữ giọng thật nhẹ nhàng. “Em không

biết.”

“Nhưng sự hiểu biết là điều quan trọng nhất đối với em, là tất cả cuộc

đời em,” rõ ràng anh đang xúc động mạnh mẽ. Cô chậm rãi nhìn anh.

“Thật thế sao?” Cô hỏi.
“Để biết, đấy là tất cả, là cuộc đời em... em chỉ có ngần ấy, chút kiến

thức ấy,” anh la lên. “Chỉ duy nhất một cái cây, duy nhất một loại quả, nằm
trong miệng em.”

Một lần nữa cô lại rơi vào im lặng.
“Thật thế sao?” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, với vẻ thản nhiên đến vô

tình. Rồi cô đột nhiên trở nên tò mò đến bất thường, cao giọng hỏi anh:
“Loại quả nào thế, Rupert?”

“Trái cấm,” anh trả lời, phát cáu, rồi quay sang căm thù chính cái kiểu

nói năng ẩn dụ của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.