NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 545

một cân phòng nghỉ chân rộng mênh mông, thật ảm đảm, lúc nào cũng ảm
đạm, nhếch nhác, trống hoác, hệt như chốn tiêu điều quạnh hiu và hoang
tàn. Cô rửa mặt bằng nước nóng, rửa sạch hai bàn tay, lặng lẽ chải tóc. Thật
khoan khoái.

Cả hai sớm lên tàu, con tàu lại rùng rùng chuyển bánh. Bình minh đã phủ

một màu u ám lên ngày mới. Toa tàu chỉ lơ thơ dăm bảy hành khách, một
gã thương gia người Bỉ cao lớn, hồng hào với hàng râu quai nón màu nâu
xồm xoàm đang lải nhải liên miên như một cái máy hát bằng thứ tiếng Pháp
khó chịu, cô mệt mỏi khi phải lắng nghe.

Con tàu khẽ rùng mình cứ như thể nó đang từ từ chui từ vùng tối tăm ra

chốn ánh sáng nhạt nhòa. Chao ơi, cảm giác sao mà mệt mỏi đến thế, như
thể kiệt sức. Những hàng cây mờ bóng, yếu ớt. Một ngôi nhà dần hiện ra,
trắng tinh, tách biệt. Nó thế nào nhỉ? Và rồi một ngôi làng hiện ra trước mắt
cô, luôn là thế, luôn là những ngôi nhà vùn vụt trôi qua trước tầm mắt.

Đấy là thế giới cũ kỹ mà chuyến hành trình của cô hãy còn xuyên qua,

cảnh tượng mùa đông ảm đạm và nặng nề. Những cánh đồng trơ trơ những
luống cày, cả những đồng cỏ ngún ngàn tầm mắt, những bãi cây lúp xúp,
thoảng đâu đấy những khoảnh đất trơ trụii, những tư ấp trống rỗng và cô
đơn, xơ xác. Không một chút thế giới mới mẻ nào vụt qua trước tầm mắt.

Cô nhìn Birkin. Khuôn mặt anh trắng nhợt, bất động và xa xăm, một

khuôn mặt vĩnh cửu, quá vĩnh cửu. Cô lần những ngón tay của mình dưới
tấm chăn tìm kiếm những ngón tay anh, như khẩn khoải, như van nài.
Những ngón tây của anh khẽ động đậy, tìm đến những ngón tay cô, đôi mắt
anh ngước lên nhìn cô. Ôi đôi mắt đen nhánh, thăm thẳm như màn đêm ấy
cucả anh, cứ như thể chúng thuộc về một thế giới khác, xa xôi và mờ hút.
Ôi, giá anh là cả thế giới, giá cả thế giới này chỉ riêng mình anh! Giá anh có
thể tạo ra cả một thế giới ngay trong lòng sự sống, hẳn đấy sẽ là thế giới
của riêng hai người.

Những hành khách người Bỉ lục tục xuống tàu, con tàu tiếp tục chuyển

bánh, băng qua Luxembourg, qua Alasce-Lorraine, tiếp tục xuyên qua
thành Metz. Cô như một kẻ mù lòa, chẳng nhìn thấy gì. Tâm trí cô đã thờ ơ
đến lãnh đạm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.