NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 593

thành thứ không thể chịu đựng nổi đối với các giác quân của mình, nó
khiến những giác quan của con người buồn nôn, kinh tởm, bọn họ thà chết
đói còn hơn. Rồi chúng ta sẽ được chứng kiến cảnh tượng chiếc búa giáng
mạnh xuống, rồi chúng ta sẽ thấy điều đấy. Ấy vậy mà chúng ta ngồi đây –
chúng ta có cơ hội để tạo nên những ngôi nhà xinh xắn, những máy móc
đẹp đẽ - những ngôi nhà... chúng ta có cơ hội...”

Gudrun chỉ hiểu được phần nào trong những lời Loerke vừa nói. Cô gần

như hét lên trong cơn bực bội.

“Ông ta nói gì thế?” Cô hỏi Ursula dịch lại lời của ông, lắp bắp và ngắn

gọn. Loerke chăm chú quan sát khuôn mặt của Gudrun, tìm hiểu phản ứng
của cô.

“Thế ông cho rằng,” Gudrun nói, “nghệ thuật nên dành để phục vụ nền

công nghiệp?”

“Nghệ thuật nên làm sáng tỏ nền công nghiệp, cũng như nghệ thuật đã

diễn giải cho tôn giáo.” Ông đáp.

“Nhưng liệu sự thẳng thắn của ông có làm sáng tỏ được nền công

nghiệp?” Cô hỏi.

“Chắc chắn. Một người sẽ làm gì, khi anh ta luôn có được sự công bằng

ngay thẳng như thế? Anh ta chỉ thỏa mãn được đối tấc trong lao động –
máy móc ảnh hưởng tới anh ta, thay vì anh ta tác động lên máy móc thiết
bị. Anh ta thích thú với những chuyển động máy móc, ngay chính trong cơ
thể của anh ta.”

“Thế nhưng không có gì khác ngoài công việc... công việc máy móc?”
“Không có gì khác ngoài công việc!” Ông lặp lại, rướn người về phía

trước, đôi mắt ông phủ đầy bóng tối, một điểm sáng nhỏ như mũi kim lóe
lên trong đáy mắt. “Không, chẳng là gì cả ngoài phục tùng máy móc, hay
thích thú với những chuyển động của máy móc, thế thôi. Cô sẽ không bao
giờ làm việc bởi ham muốn, bởi khát khao được làm việc, hoặc giả cô sẽ
biết Chúa sai khiến chúng ta như thế nào.”

Gudrun xúc động, run rẩy. Không hiểu tại sao hai mắt cô ầng ậng những

nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.