NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 72

“Những kẻ như thế đều bận rộn với trò vờ vĩnh đóng giả làm lũ vịt bầu

xấu xí,” Ursula lớn tiếng, kèm theo một tiếng cười nhạo. “Và chị không hề
có cảm giác khúm núm hay hạ taháp mình như một con vịt bầu xấu xí đầy
mặc cảm trước cô ta. Chị có cảm giác mình giống như một nàng thiên nga
giữa bầy ngỗng nhà khờ khạo... Chị không thể cứu rỗi chúng. Chính những
kẻ như thế khiến chị có cảm giác ấy. Và chị không buồn quan tâm đến việc
CHÚNG nghĩ gì về mình. Khốn nạn thật.”

Gudrun nhìn Ursula bằng ánh mắt khó chịu, mơ hồ như đố kỵ, như căm

ghét.

“Tất nhiên, điều duy nhất phải làm là xem thường bọn họ... Tất cả,” cô

nói.

Hai chị em quay về nhà, tiếp tục đọc sách, thêu thùa vẽ vời, chuyện trò

sôi nổi và chờ đợi đến thứ Hai, bắt đầu một tuần mới và trường học mở cửa
trở lại. Lúc nào Ursula cũng tự hỏi cô có đang mong chờ điều gì, ngoài sự
khởi đầu và kết thúc của một tuần lễ miệt mài với công việc giảng dạy ở
trường học, cả sự khởi đầu và kết thúc của những kỳ nghỉ. Một cuộc sống
bình an vô sự. Thỉnh thoảng trong cuộc đời cô lại xuất hiện những ngày
tháng khó khăn đầy ắp nỗi sợ hãi, ấy là khi cô chợt thảng thốt nhận ra cuộc
đời mình đang bình thản trôi qua, xa mãi, mà không hề có bất kỳ điều gì
khác xảy đến. Nhưng thực sự, sẽ không bao giờ cô chấp nhận điều đấy.
Tâm hồn cô là cả một vườn cây xanh tốt, cuộc đời cô như một mầm non
đang đều đặn lớn lên mỗi ngày, đầy vững chãi, có điều nó vẫn chưa chịu
nhú mình lên khỏi mặt đất bao la mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.