NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG CỒN CÁT - Trang 117

vào da thịt anh rất rát. Người thiếu phụ đã bắt đầu làm việc. Anh chợt nghĩ
là chị đã uống hết chỗ nước còn lại. Anh vội quay vào nhà.

Nước vẫn còn đó. Anh uống một lần nữa ba, bốn hơi dài và ngạc nhiên

thấy nước hơi mằn mặn; anh không khỏi khó chịu và thấy không thể đợi
được đến chiều tối. Tất nhiên, nếu uống hết nước bây giờ thì tối lấy nước
đâu để nấu cơm. Họ định khống chế anh bằng nỗi sợ chết khát.

Anh đội chiếc mũ rơm sụp xuống và rảo bước ra ngoài. Những phán

đoán và khả năng suy nghĩ của anh tan biến như tuyết bám trên mí mắt khi
anh đứng trước sự đe dọa của cơn khát. Mười thùng nước thì thật đã cơn,
nhưng một thùng thôi chỉ là một vật kích thích.

- Cái xẻng đâu rồi?

Chị nhếch miệng cười, vừa chỉ vào một chỗ dưới hàng hiên vừa đưa

cánh tay áo lên lau mồ hôi đầm đìa trên trán. Dù rất mệt nhọc, nhưng không
lúc nào chị quên chỗ để dụng cụ. Chắc đây là một thói quen mà bình sinh
những người sống trong cát đã học được.

Khi vừa cầm lấy cái xẻng, chân tay mỏi nhừ của anh sụm xuống như

một cái bàn ba chân bị gập lại. Thật ra, từ đêm hôm qua đến giờ anh chưa
hề chợp mắt chút nào. Tất nhiên phải bàn bạc với chị về những công việc
cần thiết phải hoàn thành. Nhưng anh mệt quá nên không nói được với chị
về chuyện đó. Dây thanh đới của anh rã rời như râu con mực khô vậy - có lẽ
vì anh đã phải sử dụng nó quá nhiều khi nói chuyện với ông già. Anh tiến
đến bên cạnh chị và bắt đầu xúc như một cái máy.

Cả hai người, như gắn với nhau, tiếp tục đào cát giữa bức tường cát và

căn nhà. Những bức vách bằng ván của căn nhà mềm oặt như cái bánh đa
thấm nước; nó tựa một vùng đất tốt dành cho loài nấm. Cuối cùng, họ vun
cát lại thành một đống rồi cùng xúc cát đổ vào mấy cái thùng dầu lừa và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.