NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG CỒN CÁT - Trang 23

Từ bóng tối thăm thẳm dưới chân họ, có ánh đèn chập chờn và tiếng

đáp: “Vâng! Tôi đây! Có cái thang ở cạnh mấy bao cát đó”.

Quả thật nếu không có thang thì anh không thể nào leo xuống được. Nếu

thế có lẽ anh phải dùng hai tay bám chặt vào vách dốc thẳng đứng. Hố sâu
gần gấp ba lần mái nhà và ngay cả khi có thang, việc leo xuống cũng không
dễ dàng gì. Anh nhớ lại, ban ngày bờ dốc thoai thoải, nhưng bây giờ nhìn
lại anh mới nhận thấy nó gần như dựng đứng. Chiếc thang làm bằng dây
thừng, nếu để mất thăng bằng nó có thể sẽ xoắn lại. Thật chẳng khác gì
sống trong một thành lũy thiên nhiên.

- Ông không phải bận tâm gì hết, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.

Ông già không đi cùng với anh xuống đáy hố mà quay trở lên.

Từ phía trên cát đổ xuống. Người đàn ông chợt có cảm giác là lạ như

đang sống lại thời ấu thơ. Anh tự hỏi không biết người đàn bà già hay trẻ;
ông già gọi bằng “chị” cơ mà. Nhưng người ra đón anh tay cầm ngọn đèn
giơ lên cao lại là một phụ nữ nhỏ nhắn, khá đẹp, khoảng ba mươi tuổi. Có lẽ
chị ta đánh phấn, nếu không thì đối với dân miền biển, chị có một nước da
trắng lạ lùng. Anh thầm cám ơn chị vì sự đón tiếp niềm nở, chứng tỏ chị
cũng rất vui khi được tiếp anh.

Thật vậy, nếu không có sự tiếp đón niềm nở ấy có lẽ anh sẽ cảm thấy

khó có thể ở lại căn nhà này. Anh sẽ nghĩ là những người đưa anh đến đây
có ý định trêu anh, và chắc cũng sẽ trở lại ngay thôi. Tường vách nứt nẻ,
cửa thì che bằng chiếu, khung nhà võng xuống, tất cả các cửa sổ được bịt lại
bằng ván, chiếu cói sắp mục và khi bước lên trên, nó phát ra một thứ tiếng
lép bép tựa hồ miếng bọt biển đẫm nước. Hơn nữa, xung quanh sặc mùi cát
cháy khét lẹt khó chịu.

Mọi sự tùy thuộc ở thái độ con người. Anh trở nên dễ tính nhờ cung

cách đối xử của người phụ nữ ấy. Anh tự nhủ đây là một cơ hội hiếm có. Và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.