NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG CỒN CÁT - Trang 45

Cát trượt khỏi thân mình chị, để lộ đôi tay, vai trần, hai bên hông và eo

bụng trước mắt anh. Nhưng điều đó nào có chỉ đáng để tâm. Anh bước
nhanh tới bên chị, kéo cái khăn phủ đầu chị ra. Khuôn mặt chị có nhiều vết
đỏ, trông thô một cách dễ sợ so với cả thân thể chị đang bị phủ cát. Nước da
mặt trắng khác thường của chị hôm qua dưói ánh đèn chắc là do phấn sáp.
Giờ anh ngạc nhiên nhận ra lớp phấn trắng bôi mặt có lẽ là bột mì.

Cuối cùng chị mở hé mắt như bị chói vì ánh sáng. Anh lấy hai tay nắm

vai chị lắc mạnh rồi nói với chị bằng giọng cầu khẩn:

- Này, cái thang biến mất rồi! Có chỗ nào để trèo ra khỏi đây không?

Người ta không thể nào ra khỏi chỗ này mà không dùng đến thang.

Chị bẽn lẽn lượm chiếc khăn bông, phủi vào mặt hai ba lần rồi xoay

lưng về phía anh, hai chân xếp lại dưới mông, cúi mặt xuống sàn nhà. Chắc
là chị ngượng. Giờ đâu phải là lúc bẽn lẽn như thế. Anh gào to như thể
dòng thác lũ tràn vào đập:

- Đây có phải là chuyện đùa đâu! Nếu không đem cái thang ra đây thì

đừng có trách. Tôi vội lắm rồi! Chị giấu cái thang ấy ở đâu? Đùa như vậy
đủ rồi! Đưa ngay cái thang ra đây!

Nhưng chị không đáp. Chị vẫn ngồi như cũ và lắc đầu quầy quậy.

Anh đờ người, mắt mờ đi, hơi thở khó khăn và dường như ngừng lại.

Chợt anh thấy những câu hỏi của mình thật vô nghĩa. Cái thang làm bằng
dây thừng nên nó không thể đứng được. Dù có cái thang đó trong tay anh
cũng không thể nào mắc nổi nó vào bức tường cát từ phía dưới này. Như
vậy có nghĩa là không phải chị đã cất cái thang đi mà chắc là một người nào
đó từ con đường trên kia đã lấy cải thang đi. Khuôn mặt không cạo râu,
dính đầy cát của anh bỗng nhiên trông thật thảm hại.

Cử chỉ và sự im lặng của chị tỏ rõ sự ngạc nhiên và lo ngại. Anh không

muốn tin như vậy nhưng trong thâm tâm anh biết rằng nỗi lo sợ khủng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.