NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG CỒN CÁT - Trang 81

chị lại với nhau ở chỗ mắt cá. Trong bóng tối, anh mò mẫm làm, và để cho
chắc, anh buộc cổ chân chị những hai lần.

- Giờ thì đừng có cựa quậy! Chị hiểu chứ? Nếu nghe tôi chị sẽ không bị

đau đâu.

Anh đi giật lùi ra cửa, mắt không rời khỏi chỗ chị nằm thở. Rồi anh

nhào ra ngoài, vớ vội cái xẻng và cây đèn rồi trở vào nhà ngay. Chị nằm
nghiêng, đưa đẩy quai hàm để thở. Chắc là mỗi khi thở, chị đưa hàm ra phía
trước để không hít phải cát ở trên chiếu. Mặt khác, khi thở ra chắc là chị cố
gắng thở bằng mũi để làm bay lớp cát đang bám quanh mặt đi.

- Chị phải chịu đựng như thế này một lát. Cần phải kiên nhẫn cho đến

khi dân làng trở lại đây với mấy cái thùng. Chị đừng có phàn nàn gì về hành
động vô nghĩa mà tôi buộc phải làm. Hơn nữa, tôi sẽ trả tiền trọ đàng
hoàng. Tất nhiên là những khoản mà tôi đã nhẩm tính. Chị không phật lòng
chứ? Thật ra ở đây tôi không phải đóng tiền mới đúng, nhưng tôi không thể
chịu được nếu không thanh toán số nợ cho xong. Tôi sẽ buộc chị phải nhận.

Giữa lúc nóng nảy, bối rối anh vừa phanh cổ áo cho mát vừa lắng nghe

tiếng động bên ngoài. Tắt đèn đi chắc tốt hơn. Anh nâng cái chụp lên và sắp
sửa thổi - nhưng không, trước hết tốt hơn nên xem lại chị ta cái đã. Mấy nút
buộc quanh chân chị khá chặt; muốn thọc ngón tay vào cũng không được.
Cổ tay chị tím bầm và các móng tay sậm hẳn lại.

Cái khăn bịt miệng cũng rất chặt. Đôi môi của chị bị kéo căng ra đến

mức tái nhợt hẳn đi và trông chị rất sợ. Trong ánh đèn nhấp nháy anh như
thấy chị thầm trách móc.

Anh nói rất nhanh, không cần nghĩ ngợi:

- Vô ích thôi. Chính chị gây ra mọi chuyện. Tôi cũng là người và chị

không thể nào xích tôi lại một cách đơn giản như xích một con chó. Ai cũng
thấy hành động của tôi là một hành động tự vệ hợp pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.