NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG CỒN CÁT - Trang 90

- Mỗi tuần một lần, họ vẫn phân phát thuốc lá và rượu sake đến chỗ nào

có đàn ông làm việc.

- Chị bảo họ phân phát là thế nào? - Rồi không che giấu nỗi kinh hoàng,

anh thất thanh kêu lên - Việc gì họ phải chuốc lấy rắc rối vì chủng ta như
thế? Họ không thể để ta tự ra ngoài mua lấy thuốc sao?

- Nhưng công việc thì nặng nhọc, mà ta không có thì giờ mấy. Hơn nữa,

ta làm việc cho làng, và hợp tác xã phải lo tất cả những chi phí đó.

Như thế, có thể là họ muốn khuyên anh đừng chống cự vô ích. Không,

thế thì tệ quá, anh nghĩ. Anh không ngờ mình đã đứng trong đội ngũ như
bao người khác, giống như một bánh xe trong nhịp điệu làm việc hàng ngày
của họ.

- Tôi muốn hỏi chị một câu chỉ để biết thôi: Cho đến bây giờ, có phải tôi

là người đầu tiên phải làm như thế này không?

- Không... Vì chúng tôi thiếu sự hỗ trợ. Những người có thể làm việc

được, cả người giàu lẫn người nghèo đều đã bỏ làng đi cả, hết người này tới
người khác. Vì đây là một cái làng nghèo xơ nghèo xác. Toàn cát là cát...

- Rồi sao nữa? - Anh trầm tĩnh hỏi - Thế ngoài tôi ra dân làng còn bắt

được ai nữa không?

- Có đấy. Có lẽ vào hồi đầu thu năm ngoái, nếu em nhớ không nhầm...

một tay bán bưu thiếp...

- Một tay bán bưu thiếp à?

- Vâng, một tay chào hàng của một công ty ấn loát bưu thiếp và các ấn

phẩm khác cho khách du lịch đã đến thăm ông phụ trách nghiệp đoàn địa
phương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.