NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG CỒN CÁT - Trang 95

Nước anh vừa uống đã biến ngay hết thành mồ hôi toát ra. Lớp da lưng,

ngực và hai bên cạnh sườn xuống đến thắt lưng anh rát như bị bóc đi một
lớp mỏng. Anh như hối hận, kề cái vòi ấm vào sát đôi môi chị. Hai hàm
răng cắn chặt lấy vòi ấm, chị uống nước ừng ực, không buồn cả súc miệng.
Sau ba ngụm nước dài, cái ấm hết sạch. Đôi mắt chị nhìn anh chằm chằm,
từ bên dưới lông mi sưng vù, lần đầu tiên toát ra một cái nhìn oán hờn,
trách móc. Chiếc ấm nhẹ bổng, tựa hồ nó làm bằng giấy vậy.

Anh bước xuống nền nhà đất, ra sức phủi cát khỏi người để rũ bỏ cái

cảm giác khó chịu. Liệu anh có nên lấy khăn bông ướt lau mặt cho chị
không? Như thế tốt hơn là để cho mồ hôi tiếp tục chảy ra cho đến khi chị bị
ướt sũng.

Rồi anh nhìn lu nước và chợt kêu lên kinh hoàng:

- Trời ơi! Chị có biết là lu nước hết rồi không? Hết nhẵn!

Anh thò cả cánh tay vào lu nước và khuấy loạn lên. Cát lắng ở dưới đáy

lu, dồn vào kẽ móng tay khiến anh đau buốt. Một nỗi thất vọng ê chề tràn
ngập, tựa hồ có hàng ngàn con rết bị thương đang cào cấu trong lòng anh.

- Bọn khốn kiếp quên tiếp nước rồi. Không hiểu chúng có định đem

nước đến nữa hay không.

Anh thừa biết nói như vậy chẳng qua là để tự an ủi. Chiếc xe cút kít

thường thôi chở cát và rút trước rạng đông một chút. Anh biết bọn khốn
kiếp đó âm mưu gì. Chắc chúng đang cố làm cho anh phải gào lên bằng
cách ngừng cấp nước khi không còn một giọt nước nào nữa. Anh suy nghĩ
nung nấu và chợt hiểu, thì ra chúng để mặc anh đào bới, cho tới khi nhận
thức được đầy đủ nỗi nguy hiểm của vách cát dựng đứng từ đáy hố. Rõ ràng
chúng cũng còn chút tử tế đối với anh. Chắc chắn chúng chẳng bao giờ chịu
để một người sống sót trở về khi người đó đã biết rõ bí mật của chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.