NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG CỒN CÁT - Trang 99

Đúng như điều anh lo ngại, chất rượu trong dạ dày bốc lên đầu, hai tai

như có tiếng ong kêu vo vo. Da anh bắt đầu ửng lên. Máu anh đang sôi
sục... đang kiệt dần.

- Chị làm gì đi chứ? Kể thì cũng khá khó khăn cho chị đấy. Tôi đã cởi

trói cho rồi, vậy thì làm gì đi!

- Vâng. Nhưng để em bảo dân làng mang nước đến.

- Thế sao chị không bảo họ?

- Em có thể bảo họ... nếu chúng ta bắt tay vào làm việc...

- Đừng có đùa! Họ lấy quyền gì mà mặc cả vô lý như vậy? Thử nói cho

tôi nghe xem nào! Chị không được nói phải không? Họ không có quyền gì
hết, chị biết đấy.

Chị cúi nhìn xuống, im lặng. Thật quái gở. Bầu trời có thể nhìn thấy ở

trên cửa ra vào, từ màu xanh biến thành màu trắng bóng giống như mặt
trong của một cái vỏ sò. Đồng ý rằng nghĩa vụ là một thứ giấy thông hành
của con người đối với con người, tại sao anh phải được phép của dân làng
mới được chứ? Đời sống của con người không thể là những mảnh giấy rải
rác lung tung như vậy được. Cuộc đời là một quyển nhật ký đã ghi, và một
trang đầu đủ để viết nên một cuốn sách. Không việc gì phải làm cái điều
chẳng chút liên hệ với những cái đã qua. Anh cần nước. Nhưng dù anh có
cần đến đâu đi chăng nữa anh vẫn không hơi đâu mà tham dự vào những
việc không can hệ gì đến anh. Trận cát lở thứ hai bắt đầu. Người thiếu phụ
đứng dậy và lấy chiếc chổi trên tường xuống.

- Chị không được làm việc. Chị đã hứa rồi, phải không nào?

- Không, không. Đây là vì mấy tấm nệm...

- Mấy tấm nệm nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.