NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 102

Hai người đàn ông không để ý đến nhận xét đó. “Bạn tôi thấy ông làm

thế,” Lombard nói tiếp. “Anh ấy có để ý thấy thế vào lúc đó, rồi kể lại với
tôi.” Ông ta tỳ hai tay lên tấm vải dầu, hơi chồm về phía trước. “Ông có
nhớ không? Có ấn tượng gì không? Nhớ ra cô ta chưa?”

O’Bannon bối rối lắc đầu. Rồi môi trên ông ta khẽ vểnh lên. Rồi ông ta

lại lắc đầu. Ông ta nhìn Lombard như trách cứ. “Ông có biết ông đang đòi
hỏi chuyện gì không? Mỗi đêm có bao nhiêu khuôn mặt, hết đêm này đến
đêm khác. Hầu như lúc nào cũng đi một cặp nam nữ.”

Lombard vẫn tiếp tục tỳ lên bàn, chồm về phía O’Bannon, như để dùng

ánh mắt rực sáng của mình kích thích ông ta nhớ lại điều đó. “Cố lên,
O’Bannon. Nhớ lại đi. Có nhớ không, O’Bannon? Điều đó rất hệ trọng đối
với người bạn tội nghiệp của tôi.”

Bà vợ bắt đầu chậm rãi tiến lại gần, nhưng bà ta vẫn không chen vào câu

chuyện.

O’Bannon lại một lần nữa lắc đầu, lần này là quả quyết. “Không nhớ

được. Tôi làm cả một mùa ở đó, mở cửa xe cho biết bao nhiêu người, tôi
chỉ nhớ được một trường hợp thôi. Có một tay một mình đến rạp, say bí tỉ.
Tôi nhớ là vì anh ta ra khỏi xe là ngã sấp mặt khi tôi mở cửa, may mà tôi
đỡ kịp…”

Lombard lập tức chặn dòng lũ những ký ức không liên quan đang chuẩn

bị đổ về. Ông ta đứng lên. “Vậy là ông không nhớ. Ông chắc là không nhớ
chứ?”

“Không nhớ, chắc chắn là không nhớ,” O’Bannon lại vớ cái tẩu và phiếu

cá ngựa.

Bà vợ lúc này đã ở sát bên họ. Bà ta nãy giờ vẫn đứng đó thăm dò

Lombard, đánh giá tình hình. Đầu lưỡi bà ta thập thò ở khóe miệng trước
khi bà ta nói. “Chúng tôi có được gì không nếu như ông ấy nhớ được?”

“À, có chứ. Nếu làm được gì đó cho ông bà thì tôi chẳng nề hà đâu, nếu

ông ấy cho tôi cái tôi muốn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.