NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 130

Ông ta đứng thẳng lên rồi nói, “Ông ngồi xuống, sờ ở chân cửa xem. Đó

là bằng chứng tôi sẽ không lấy tiền của ông đâu. Giờ mở cửa đi.”

Có một chút ngập ngừng, rồi tiếng khóa xích trượt trên cánh cửa. Then

cửa được kéo ra, và cuối cùng là chìa khóa xoay trong ổ. Những lớp bảo vệ
khá chu đáo.

Cánh cửa từ từ mở ra, đôi mắt kính đen vô hồn Lombard thấy trên phố

giờ đang chằm chằm hướng về ông ta. “Có ai khác đi với ông không?”

“Không, tôi chỉ có một mình. Tôi không đến đây để làm hại ông, thế nên

không phải căng thẳng.”

“Ông không phải người của cảnh sát đấy chứ?”

“Không, tôi không phải người của cảnh sát. Nếu là người của cảnh sát thì

sẽ có cảnh sát đi cùng, nhưng mà tôi lại đi một mình. Tôi chỉ muốn hỏi ông
mấy chuyện thôi, ông hiểu ra chưa?” Lombard tự tiện bước vào.

Bóng tối bên trong khiến căn phòng như vô hình, không có thực, không

có hình dáng, giống như thế giới của người hành khất này. Trong một
thoáng, ánh đèn mờ mờ phản chiếu từ lối đi cũng có chút ích lợi, nhưng nó
cũng biến mất khi cánh cửa đóng lại.

“Ông bật đèn lên được không?”

“Không,” người ăn mày mù nói, “như thế này thì tôi với ông bình đẳng.

Ông chỉ muốn nói chuyện thì cần đèn làm gì?” Lombard nghe thấy tiếng
đệm lò xo khi chủ nhà ngồi xuống. Hẳn là ông ta đang ngồi giữ số tiền xin
được, giấu ở dưới đệm.

“Thôi nào, bỏ mấy cái vớ vẩn đó đi. Thế này tôi không nói chuyện

được…” Lombard mò mẫm ở khoảng ngang với đầu gối, cuối cùng cũng sờ
thấy được tay vịn của một chiếc ghế gỗ, liền xích về phía đó và ngồi xuống.

“Ông nói là muốn hỏi chuyện gì đó,” giọng nói kia tỏ ra căng thẳng trong

bóng tối. “Giờ ông vào rồi đấy, có gì hỏi thì hỏi đi. Không cần nhìn cũng có
thể hỏi được mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.