NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 146

Không sao cả, cô tự an ủi. Vẫn đang tiến triển thuận lợi.
Vở diễn chẳng thể nào từ đầu đến cuối đều có nhạc, chẳng có vở nào như

thế. Luôn phải có các khoảng lặng.

Màn kéo lên. Cô ý thức được rằng có tiếng nói, có ánh đèn, có bóng

người. Nhưng cô không để ý những gì diễn ra trên sân khấu. Cô không đến
đây để xem vở diễn đó. Cô tập trung hết sức vào việc của mình, mà việc
của cô là thu hút một nhạc công.

Vào lúc giải lao, khi mọi người lục tục ra ngoài nghỉ hoặc hút thuốc, gã

quay lại nói chuyện với cô. Gã là người ngồi ngoài cùng, nên cũng là người
rút đi cuối cùng; điều đó cho gã cơ hội tiếp cận cô khi cả dàn nhạc đã quay
lưng lại. Những khán giả cạnh cô cũng đã đứng dậy ra ngoài hết, nên gã có
thể đoan chắc là cô đi một mình, kể cả nếu hành vi của cô có để lại cho gã
một thoáng nghi ngờ - không hề có – về chuyện đó.

“Em thích chứ?”

“Cũng hay,” cô nói nhỏ.
“Lúc về em có bận việc gì không?”
Cô nhỏ nhẹ, “Không. Nhưng em cũng muốn làm gì đó.”

Gã quay lại đi theo những người khác trong dàn nhạc. “Có việc đấy,” gã

nói với cô. “Có ngay.”

Cô kéo mạnh tà váy xuống, chỉnh lại tư thế ngay khi gã đi khỏi. Cô

mong muốn được kỳ cọ thật lâu với thật nhiều xà phòng ngay lúc này.

Những đường nét trên khuôn mặt trở về vị trí vốn có. Ngay cả lớp trang

điểm cũng không che đậy được hết. Cô ngồi đó, trầm ngâm, cô độc, ở đầu
một dãy ghế trống. Có thể là tối nay, anh yêu, có thể là tối nay.

Khi đèn trong rạp lại một lần nữa sáng lên sau màn cuối, cô vẫn còn nấn

ná ở lại, vờ như đánh rơi cái gì đó, vờ như chỉnh đốn gì đó, trong lúc những
khán giả khác chầm chậm theo nhau bước theo lối đi ra bên ngoài.

Dàn nhạc cũng đã hết nhiệm vụ. Gã đánh tiếng cuối cùng lên chũm chọe,

lấy tay cầm nó để nó ổn định lại, rồi bỏ dùi xuống, tắt đèn phía trên giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.