NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 149

Hai bàn tay đang xiết chặt cánh tay liền bực tức buông thõng xuống hai

bên. Bọn họ đã đứng hết dậy, đang dồn nhau tới cửa xuống tầng hầm ở phía
sau.

“Đừng, ở đây với em,” cô nói, đưa tay kéo gã. “Anh kể nốt đi…”

Hắn đã đứng lên rồi. “Đi thôi nào, em không nên bỏ lỡ dịp này.”
“Cả tối nay chơi nhạc ở rạp hát rồi mà chưa chán hay sao?”
“Chơi rồi, nhưng đó là để kiếm tiền. Chơi ở đây là cho mình. Em sẽ nghe

thấy loại âm nhạc thực thụ đấy.”

Kiểu gì gã cũng sẽ bỏ cô đi, cô thấy thế, sức hấp dẫn của việc này với gã

còn mạnh hơn sức hấp dẫn của cô. Thế nên cô miễn cưỡng đứng dậy, lê lết
theo gã men theo cầu thang hẹp, hai bên có tường gạch, xuống tầng hầm
của nhà hàng. Dưới đó hóa ra có một căn phòng lớn, có đầy đủ nhạc cụ như
đã để sẵn đó cho họ sử dụng từ trước. Thậm chí có cả một chiếc đàn piano
đứng. Phòng chỉ có một chiếc bóng đèn to nhưng chỉ phát ra thứ ánh sáng
đùng đục, treo lủng lẳng từ giữa trần, và để bổ sung, họ cắm thêm nến vào
trong mấy cái chai. Dưới đèn là một cái bàn gỗ te tua, họ đặt mấy chai rượu
gin lên đó, gần đủ mỗi người một chai. Một người trải một tờ giấy gói đồ
màu nâu ra bàn, đổ lên đó một đống thuốc lá, để ai thích thì tự lấy hút.
Không phải thứ thuốc giới thượng lưu dùng, mà là thứ gì đó màu đen mà
họ cô nghe họ nói với nhau là cỏ.

Họ đóng cửa, cài then khi cô và Milburn đã vào, để tránh không bị làm

kinh động. Trong số họ chỉ có cô là nữ.

Trong phòng có mấy cái kệ, thùng các-tông và thùng bia có thể dùng làm

ghế ngồi. Một tiếng kèn carinet rít lên, rồi cơn điên loạn bắt đầu.

* * *

Hai tiếng đồng hồ sau đó là không khí của hỏa ngục như Dante mô tả. Cô

biết là khi mọi thứ đã qua đi thì chính cô cũng chẳng dám tin những điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.