NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 169

“Là tôi.”
Hiển nhiên Lombard phải qua cửa thủ tục cuối cùng trước khi được mời

vào bên trong. “Không phải là báo chí phỏng vấn chứ?”

“Không.”
“Không phải xin chữ ký?”
“Không.”

“Không phải xin giấy giới thiệu cá nhân?”
“Không.”
“Không phải là về mấy hóa đơn… ờ,” cô gái có phần ngập ngừng, “mà

senorita trót quên chứ?”

“Không.”
Câu cuối cùng đó có vẻ là câu quan trọng nhất; sẽ không còn câu hỏi gì

khác. “Chờ một chút.” Cánh cửa đóng lại, để rồi một lát sau lại mở ra. Lần
này mở rộng hẳn. “Ông có thể vào, ông Lombard. Senorita sẽ cho ông ít
thời gian giữa lúc viết thư và làm tóc. Ông ngồi chờ nhé?”

Lombard đang ngồi trong một căn phòng rất đặc biệt. Không phải vì là

nó rất rộng, cũng không phải quang cảnh tuyệt vời từ cửa sổ nhìn ra, cũng
không phải là vì những đồ đạc vô cùng đắt tiền có nhiệm vụ trang trí – cho
dù tất cả những điều đó cũng đáng tạo ra sự nổi bật; nhưng điều đáng nói
nhất ở đây là nó tràn ngập âm thanh – những tiếng động bằng cách nào đó
đã khỏa lấp toàn bộ không gian mặc dù trong đó không có người. Đây là
căn phòng trống rỗng mà ồn ào nhất mà Lombard từng tới. Từ một khuôn
cửa vang đến tiếng lèo xèo, xì xoẹt – đó có thể là tiếng vòi nước xịt hoặc là
ai đó đang rán cái gì đó đầy mỡ. Có thể là rán mỡ rồi, vì kèm theo nó là
mùi gia vị. Lẫn với âm thanh đó là những lời ca từ một giọng nam khỏe
nhưng không hay lắm.

Từ một khung cửa khác có chiều rộng gấp đôi cứ thường xuyên đóng mở

là một hỗn hợp âm thanh có phần phong phú hơn. Thành phần của nó, theo
khả năng phân tích của Lombard, bao gồm một chương trình nhạc samba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.