NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 190

Bà ta ranh mãnh thật, Lombard thầm nghĩ. Thế nên bây giờ bà ta đâu

phải ở cái hẻm nào đó.

“Chúng tôi đòi Mendoza một trăm cho bản gốc. Cô ta chắc không bán

được quá bốn mươi đô cho chiếc kia đâu. Đó, tôi phác họa cho anh đó. Anh
thử nhử cô ta năm mươi đô là chắc được thôi – nếu anh tìm được cô ta.”

“Nếu tôi tìm được,” Lombard nhất trí, rồi buồn bã đi xuống gác.

* * *

Cánh cửa sơn đen giả gỗ mun, có một ô kính vuông phía trên, phía sau

có một tấm mành để che nắng, được một người có vẻ là quản gia mở ra.
“Gì?” bà ta hỏi.

“Tôi đang tìm Madge Peyton.”
Bà quản gia lắc đầu để tiết kiệm sức lực.

“Cô này… ờ, không xinh xắn, trông bình thường, ít nói…”
“Tôi biết ông hỏi ai. Cô ấy không ở đây nữa. Trước thì có, nhưng đi một

thời gian rồi.” Mắt bà ta nhìn ra đường khi tiếp chuyện với Lombard, vì lúc
này đằng nào cũng ra đến cửa rồi thì nên nhìn ra phố xem có gì hay ho
chăng, kẻo quay vào lại mất công. Có lẽ đó là lý do bà ta vẫn đứng ở đó
cho đến giờ, chứ chẳng phải là để ý đến điều Lombard đang hỏi.

“Bà có biết cô ấy đi đâu không?”

“Nói đi là đi thôi. Tôi đâu có buộc dây vào người ta mà biết.”
“Nhưng thường thì phải để lại thông tin gì đó chứ. Người ta đâu tự nhiên

bốc khói được. Cô ấy vận chuyển đồ đạc thế nào?”

“Một tay và hai chân.” Bà ta vẩy ngón cái. “Đi về phía kia, nếu ông thấy

thế là có ích.”

Chẳng có ích lắm. Ở ‘phía kia’ có vài đại lộ giao nhau. Một đường

nhánh. Một dòng sông. Sau đó là mười lăm, hai mươi bang. Rồi một đại
dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.