NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 205

Lombard cất súng đi, một bàn tay đưa lên cọ vào lông mày. “Thôi được

rồi,” ông ta bực dọc nói.

Cô bật cười. “Khẩu súng đó tác động đến ai nhiều hơn nhỉ, giữa tôi với

anh? Mặt tôi vẫn khô, anh thì bóng mồ hôi. Tôi vẫn bình thường, anh thì tái
rồi.”

Lại một lần nữa những từ ông ta tìm được để đáp trả là, “Thôi được rồi,

cô thắng.”

Nữ chủ nhà tiếp tục đập vào nỗi đau. Gõ nhẹ thì đúng hơn, đập thì có vẻ

nặng nề quá, vì vả chăng cô cũng là người tế nhị, là phụ nữ. “Ông thấy đấy,
ông không dọa được tôi đâu.” Cô dừng lại, cho phép ông ta có thời gian
nghe rõ. “Nhưng ông có thể làm cho tôi vui.”

Lombard gật đầu. Không phải gật với cô mà là tự khẳng định với bản

thân. Ông ta nói, “Tôi ngồi đây một lát được chứ?” rồi ra hiệu về phía một
chiếc bàn nhỏ. Ông ta lấy cái gì đó trong túi ra, mở rộng. Ông ta cẩn thận
xé một tờ gì đó theo vết đã đóng lỗ sẵn. Sau đó ông ta gập lại, cho vào túi
như cũ. Một tờ giấy giờ nằm trước mặt. Ông ta lấy bút, tháo nắp và bắt đầu
viết lên tờ giấy đó.

Ông ta nhìn lên một lần, hỏi, “Tôi có làm cho cô chán không?”
Cô vẫn giữ vẻ tự nhiên như cũ, kèm theo một nụ cười không hề gượng

gạo khi hai người đã hoàn toàn hiểu nhau. “Tôi thích tiếp chuyện với ông.
Ít nói, nhưng rất thú vị.”

Lần này thì Lombard là người cười, với chính mình. “Tên cô viết thế nào

nhỉ?”

“S-é-c-V-ô-D-a-n-h.”

[3]

Lombard nhìn cô rồi lại tiếp tục công việc của mình. “Tên không dễ đọc

mấy, nhỉ?” ông ta lẩm bẩm.

Ông ta đã viết lên tờ giấy đó con số 100. Cô đến gần hơn, nghiêng người

ngó xem. “Tôi hơi buồn ngủ rồi,” cô nhận xét, giả bộ ngáp, đưa tay vỗ vào
miệng đang há tròn một vài cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.