NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 216

“Thì sao?”
“Tôi là dân sưu tầm chương trình nhà hát. Một tay triệu phú kỳ quặc, lập

dị thích vung tiền như cỏ rác. Phải nói đó không chỉ là sở thích, mà là một
sự ám ảnh mới đúng. Tôi buộc phải có đủ bộ chương trình diễn của tất cả
các vở tại tất cả các nhà hát trong thành phố, của tất cả các mùa. Tôi đột
nhiên xuất hiện, thuê một phòng nho nhỏ, rồi quảng cáo. Người ta sẽ kháo
nhau rằng tôi là thằng điên, rằng tôi vung tiền mua mấy thứ vô dụng. Khi
còn thời hạn thì ai muốn tới cũng được. Báo chí có lẽ còn thổi thêm vào,
kèm hình ảnh, giống như mấy cái sự kiện nóng hổi hiện nay ấy.”

“Kế hoạch của anh nhiều lỗ hổng lắm. Cho dù anh rao giá cao đến thế

nào đi nữa thì làm sao anh đảm bảo được sẽ thu hút được cô ta? Giả như cô
ta giàu có thì sao?”

“Nếu như cô ta không còn giàu có thì sao?”
“Tôi vẫn thấy là chắc chắn cô ta sẽ ngửi thấy mùi lừa đảo.”

“Với ta thì tờ chương trình đó là ‘quan trọng’, còn với cô ta thì không.

Mà sao phải thế? Cô ta có khi còn chẳng để ý mấy vết gập ở mép, mà nếu
có để ý thì cũng chẳng bao giờ đoán ra được là vết gập lại cho ta biết điều
cần biết. Đến chính anh còn chẳng nhớ cơ mà, trước đây mấy phút ấy. Thế
nên cô ta sao mà nhớ được? Cô ta đâu phải kẻ đọc suy nghĩ người khác nên
không thể biết là anh với tôi đang bàn mưu tính kế lúc này trong phòng
giam.”

“Tôi vẫn thấy mong manh lắm.”
“Dĩ nhiên là mong manh rồi,” Lombard đồng ý. “Tỷ lệ thắng là một phần

nghìn thôi, nhưng ta phải chơi. Ăn mày thì đừng đòi xôi gấc. Tôi sẽ thử vận
may này, Hendy. Tôi có cảm giác là… là sẽ thành công đấy, trong khi
những lần khác lại thất bại.”

Ông ta quay người ra chỗ chấn song, gọi người tới mở cửa.
“Mong là…” Henderson không nói hết.
“Tôi sẽ gặp lại anh,” Lombard đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.