NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 232

ông kia sắp phải chết. Cô hèn nhát, phải, cô là thế. Nhưng nếu trước kia cô
từng biết làm điều tử tế một lần, và kể cả như cô không bao giờ có thể làm
điều tử tế một lần nữa trong đời, thì bây giờ đây cô sẽ phải làm. Cô sẽ phải
kể câu chuyện đó, cứu mạng Scott Henderson!”

Cô yên lặng khá lâu. Rồi cô chầm chậm cúi đầu. “Được,” cô nói. “Tôi sẽ

làm thế. Giờ thì tôi muốn thế. Chắc mấy tháng nay tôi mù hay sao mà
không thấy được việc như thế. Tôi còn không hề nghĩ gì về ông ta cho đến
tận bây giờ. Tôi chỉ nghĩ đến bản thân mình, lo cho những thứ sẽ bị mất.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lombard. “Và tôi cũng muốn làm một chuyện gì đó
tử tế … để thay đổi.”

“Cô sẽ thế,” Lombard trầm trọng hứa. “Tối hôm đó cô gặp anh ấy tại

quầy bar lúc mấy giờ?”

“Sáu giờ mười, theo đồng hồ ở trước mặt.”
“Cô sẽ nói với họ thế chứ? Cô có dám thề không?”

“Có,” cô đáp bằng giọng như kiệt sức. “Tôi sẽ nói với họ như thế, và tôi

sẽ thề nữa.”

Lombard chỉ nói thêm, “Chúa tha thứ cho cô vì những điều cô làm với

người đó.”

Rồi điều đó tới. Bộ như có gì đó đông cứng bên trong cô giờ đã tan chảy,

vỡ vụn. Hoặc có thể đó là lớp vỏ cứng mà Lombard đã nghĩ rằng đang hình
thành bên ngoài cô, chầm chậm bóp ngạt cô đến chết. Hai tay cô úp lên
khuôn mặt lúc này đã cúi thấp, và cứ để như thế, che hết mặt. Cô hầu như
không tạo ra một âm thanh nào. Lombard chưa từng thấy ai run như thế.
Nội tâm cô dường như đang bị xé thành từng mảnh. Lombard nghĩ rằng cô
sẽ chẳng bao giờ ngừng run.

Ông ta không nói gì với cô. Ông ta không nhìn cô, trừ việc để ý qua

gương phản chiếu.

Một lúc sau, ông ta thấy chuyện đó đã qua. Hai tay cô đã lại hạ xuống.

Ông ta nghe thấy cô nói, nói với chính mình nhiều hơn là với ông ta, “Cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.