NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 33

Điều hắn nói là có lý. Người cảnh sát đứng bên cửa sổ không còn gì để

nói tiếp nữa.

Cửa buồng ngủ lại một lần nữa mở ra. Từ phía cánh cửa phát ra một số

tiếng động lục đục. Mắt của Henderson như lồi ra, chầm chậm nhìn theo từ
cửa buồng ngủ, tới khuôn cửa vòm rồi ra đến bên ngoài. Lúc này hắn đứng
bật dậy. “Không thể như thế được. Các ông xem họ làm gì kia kìa. Họ cứ
như đang bê một bao tải khoai tây… Họ để tóc cô ấy chạm hết xuống sàn
kia kìa… cô ấy quý tóc lắm…!”

Mấy bàn tay ghim hắn xuống ghế. Cửa ngoài đã đóng lại. Một chút

hương thơm từ phòng ngủ trống rỗng bay ra như thì thầm với hắn. ‘Còn
nhớ không? Còn nhớ lúc em còn được anh yêu không? Nhớ không?’

Hắn rũ người xuống, vùi mặt vào hai bàn tay. Họ có thể nghe thấy tiếng

hắn thổn thức, dồn dập, nhịp thở bị ngắt thành những quãng ngắn. Hắn nói
với họ, sau khi đã bỏ tay xuống, với vẻ ngạc nhiên. “Tôi từng nghĩ đàn ông
thì không bao giờ khóc. Giờ thì tôi khóc rồi.”

Người cảnh sát từng ngồi trên ghế lúc trước đưa cho hắn một điếu thuốc,

thậm chí còn châm cả lửa. Đôi mắt ông ta rực cháy trong ánh lửa.

Có thể là do bị sự việc vừa rồi làm gián đoạn, hoặc cũng có thể là không

có gì để nói tiếp nữa nên cuộc thẩm vấn không được tiếp tục ngay. Để rồi
đến khi họ lại bắt đầu nói chuyện thì nội dung không còn trọng tâm gì cả,
cứ như họ nói chuyện chỉ để giết thời gian, hoặc đơn giản là cảm thấy cần
phải nói một điều gì đó.

“Ông ăn mặc đẹp thật đấy, ông Henderson,” người-ngồi-ghế nhận xét

một cách ngẫu nhiên.

Henderson nhìn ông ta một cách gần như khinh miệt, chẳng buồn trả lời.

“Mọi thứ đều rất hợp với nhau.”
“Đó cũng là một dạng nghệ thuật,” người-xem-tạp-chí chêm vào.
“Rất hợp. Tất, áo, khăn tay…”

“Trừ cà-vạt,” người-bên-cửa sổ phản đối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.