NGƯỜI ĐÀN BÀ VÀ NGƯỜI DÀN ÔNG CÓ CHIẾC LỒNG CHIM - Trang 9

NGƯỜI KHÔNG BÌNH THƯỜNG

T

ôi là đứa trẻ không bình thường. Điều này người ta nói với tôi ngay

sau ngày đầu tiên cắp sách đến trường. Cha mẹ đặt cho tôi cái tên Minh thật
đẹp. Chứng tỏ niềm hy vọng của họ ở tôi lớn đến cỡ nào. Theo hán tự thì
chữ Minh có nghĩa là sáng, vì nó bao gồm cả mặt trăng, mặt trời ở trong đó.

Lũ bạn không thèm chơi với một đứa dở người như tôi. Chúng gọi tôi là

Minh hâm. Hâm ư? Bọn trẻ ý thức được điều này thông qua sự tư vấn của
những người sinh ra chúng. Mặc dù rất bất mãn, nhưng tôi không có lý do
gì để nghi ngờ điều mà ngay cả bố mẹ tôi và họ hàng vẫn cho là đầu óc tôi
có vấn đề.

- Này, chúng mày ơi! Xem thằng công tử bột ăn mặc hâm chưa kìa. Tự

nhiên tôi cảm thấy ngứa ran như có hàng ngàn con kiến đang bò khắp
người. Trước lúc đi học bà tôi cố tình bắt tôi khoác vào mình chiếc măng-
tô-san màu xanh cổ vịt, với lý do, con nhà có giáo dục phải ăn mặc đàng
hoàng. Tuy không thích nhưng tôi cũng không dám cãi lại.

Thương con một mình đơn độc, cha mẹ đẻ liền cho tôi năm đứa em gái.

Vô hình chung lại biến tôi thành người thiểu số ngay chính trong gia đình.

Cuộc sống suy cho cùng cũng có quy luật riêng của nó. Tôi đã tìm cho

mình những người bạn mới. Đó là những quyển sách. Chúng cũng như tôi,
cô đơn khoác trên mình chiếc áo thời gian đầy bụi bặm và mạng nhện.

Chúng tôi làm quen với nhau thật đơn giản, không ồn ào. Những đứa bạn

mới của tôi hóa ra lại đầy cá tính. Có đứa béo, đứa gầy. Có đứa hồn nhiên,
nhưng cũng có đứa u mặc, huyền bí. Mặc nhiên tôi chấp nhận tất, cùng vui,
buồn với chúng. Trong sâu thẳm, tôi muốn hiểu vì sao tôi không phải là
người bình thường. Mà điều này có quan trọng không nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.