người thợ sửa xe khi nãy : ‘Những khách trọ kỳ cục…’. Còn ví dụ nào khác
sinh động hơn ngoài Quinn để chứng minh cho nhận định này ?
- Chúa ơi, chúa ơi, Satterthwaite lẩm bẩm, không thể ngờ được. Lại
gặp nữa rồi. Anh này, có phải ông Harley Quinn không ?
- Chính xác, thưa ngài. Đến nơi rồi. Đây này, nhân vật mà tôi vừa mới
nói với ngài đó.
Cao, gầy, tóc hung và nụ cười nửa miệng trên môi, ông Quinn đang ngồi
tren chiếc ghế kê ở góc phòng.
- Ông Satterthwaite, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi- Giọng Quinn vang
lên- một giọng nói mà Satterthwaite không thể nào quên- Tôi không thể
ngờ lại có vinh hạnh này.
Satterthwaite nồng nhiệt bắt tay ‘người bạn cũ’ :
- Thật sự rất vui. Một vụ hỏng hóc ‘đáng giá ”. Tôi muốn nói về cái
ôtô đang sửa ngoài kia. Ông thuê phòng ở đây ư ? Có lâu không ?
- Một đêm duy nhất.
- A ! Tôi thật may mắn.
Thở dài nhẹ nhõm, ông Satterthwaite ngồi xuống phía đối diện, chăm chú
quan sát gương mặt của ‘ông bạn’ Quinn, dường như vẫn không ngờ tới sự
thật trước mặt. Đối phương nhè nhẹ lúc lắc đầu.
- Tôi đảm bảo với ông là tôi không có tài móc một hũ cá vàng hay
một con thỏ ra khỏi mũ đâu.
- Thật tiếc- Ông Satterthwaite tỏ vẻ thất vọng- Phải thú thật là lúc nào
tôi cũng coi ông là một nhà ảo thuật. Vâng đúng thế. Một ảo thuật gia đại
tài.
- Ngược lại- Quinn tiếp lời- Tôi lại nghĩ là ông mới phải.
- Ồ !- Satterthwaite kêu lên vui sướng- Nhưng không có ông thì tôi
làm gì được nào ? Ông đã mang đến cho tôi…Phải nói thế nào nhỉ ?...hơi
thở !
Quinn nhìn ông bạn già :
- Ông cứ nói quá ! Đúng ra thì tôi cũng chỉ giúp ông được phần nào
thôi mà.
Đầu bếp quán trọ đi vào, mang theo một bánh và một hũ bơ màu vàng. Một