ngạch với một khả năng kỳ lạ. Cảnh sát cũng tựng nghi ngờ một nhóm trộm
« thiên tài »…Nhà Clondinis. Tôi đã có lần đọc qua về lũ này… Vô cùng
ấn tượng. Nhóm này gồm mẹ và hai đứa con, một gái một trai. Chúng
khuân đi hàng đống của cải một cách hết sức bí hiểm. Nhưmà thôi những
chuyện này chẳng ăn nhập gì với vấn đ mà chúng ta đang bàn luận.
- Vâng- Quinn trả lời- song cũng không đến nỗi đưa chúng ta đi quá
xa đâu. Cùng lắm cũng chỉ đến bên kia eo biển Manche thôi mà.
- Nơi mà những quý bà Pháp không thèm nhúng ngón chân xuống
nước, nhu tay đầu bếp hay chuyện lúc nãy từng nói phải không-
Satterthwaite cười.
Vài phút im lặng trôi qua, không khí bỗng trở nên nặng nề.
- Nhưng tại sao anh ta biến mất !- Satterthwaite tiếp tục câu chuyện-
Tại sao ? Tại sao ? Thật không thể nào tin được ! Cứ như một trò ảo thuật
vậy.
- Có khi là thế- Quinn nói- Một trò ảo thuật. Có lẽ bí ẩn nằm ở đó.
Chúng ta bắt đầu xâm nhập được vào « không gian » rồi. Và nói một cách
chính xác nhất thì ý nghĩa của một trò ảo thuật là gì ?
- Đôi tay khéo léo của nhà ảo thuật tạo ra ảo giác cho khán giả, đó
chính là bí quyết. Ông Satterthwaite đưa ra nhận định.
- Chính xác là như vậy. Ảo giác. Nó thường được tạo ra từ sự khéo
léo của đôi tay, nhưng đôi khi là nhờ những phương tiện khác. Có rất nhiề
mánh khoé. Ảo thuật gia có thể bắn một phát súng lục, hay vẫy một chiếc
khăn mùi xoa đỏ, rốt cuộc là tạo ra một thứ gì đó mà công chúng tưởng là
thật, song thực tế lại không phải như vậy. Người ta nhìn những gì gây ấn
tượng mạnh- và những gì lý thú- và người ta quên mất phải nhìn những gì
quan trọng- những gì ẩn giấu sau đó.
Ông Satterthwaite chúi người về phía trước, mắt mở to.
- Sự thật được ẩn giấu bên trong, phải vậy không ?
Thấy đối phương không trả lời, ông tiếp, giọng tư lự :
- Một « phát súng lục », Nhưng « phát súng » dó nằm ở thời điểm nào
trong trò ảo thuật này ? Đâu là « hành động » gây ấn tượng mạn làm đảo
lộn trí tưởng tượng của chúng ta.