NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÍ ẨN - Trang 8

tội nghiệp rồi, hẳn vậy. Lửa không lớn quá chứ, bạn thân mến? - bà quay
sang làm Eleanor Portal bất giác giật nảy mình.
- Ồ, hơi nóng một chút - Eleanor lên tiếng.
"Giọng nói hay quá! - Satterthwaite thầm nghĩ - Hơi nặng, đầy âm điệu, và
có khẳ năng ám ảnh trí nhớ bất kỳ người đàn ông nào. Khuôn mặt cô ta lại
bị bóng tối che khuất. Tiếc thật".
Từ giữa phòng giọng nói ấy lại cất lên:
- Ông... Capel?
- Vâng. Chủ nhân cũ của tòa lâu đài này. Ông ấy tự tử bằng một phát súng
lục... Ồ! Vâng, Tôm thân yêu, em sẽ không nói ra đâu nếu như anh không
thích. Đó quả thực là cú sốc lớn đối với Tom. Quý vị thử nghĩ xem, anh ấy
đã ở đây khi thảm kịch xảy ra. Ông cũng thế phải không, thưa ông Richard?
- Đúng vậy, bà Laura ạ.
Ở một góc khác của căn phòng, một chiếc đồng hồ cổ làm bằng gỗ nặng
nhọc ọt ẹt trước khi điểm mười hai tiếng báo hiệu nửa đêm.
- Mừng một năm mới hạnh phúc và an lành - Chủ nhà Evesham lại hồ hởi
chúc các vị khách quý.
Bà Laura ngọ nguậy trong chiếc áo len, dáng chừng muốn thu hút sự chú ý
của mọi người.
- Vậy là một năm mới đã đến - Bà ta quay sang gia đình Portal - Cô tính sẽ
làm gì bây giờ, cô bạn của tôi?
Eleanor Portal nhịp nhịp hai chân:
- Cõ lẽ đi ngủ là tuyệt hơn hêt - Giọng Eleanor nhẹ như gió thoảng.
Mặt cô ta tái đi, Satterthwaite nghĩ thầm - Ông đứng dậy tiến lại chiếc bàn
để đèn cầy - nếu bình thường thì đâu phải run thế!
Ông châm ngọn nến rồi tiến lại đưa cho Eleanor. Trước thái độ lạ lùng của
ông già, người đàn bà chỉ nhỏ nhẹ cảm ơn rồi chầm chậm tiến lại gần cầu
thang.
Bỗng nhiên trong lòng Satterthwaite dội lên một thôi thúc kỳ lạ. Ông
những muốn đi theo để an ủi Eleanor. Trong đầu ông vang vang một ám
ảnh rằng người đàn và này sắp gặp nguy hiểm. Nhưng ý định đó nhanh
chóng biến mất, và Satterthwaite cảm thấy xấu hổ. Phải lý trí một chút chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.