NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 103

– Bà có muốn nhìn thấy ngôi nhà nơi mẹ bà đã lớn lên không? Có lẽ

bà đến đây cũng vì điều đó?

– Liệu có được không?
– Các xác chết đã được chuyển đi rồi. Tôi có thể để bà vào trong

nhà, nếu bà muốn. Khoảng nửa tiếng nữa, tôi sẽ đi ra ngoài đó. Bà chỉ
cần hứa với tôi là không lấy một thứ gì ra khỏi nhà là được. Có những
người mơ lấy được tấm thảm mà trên đó một trong các nạn nhân bị
chém chết!

– Tôi không phải là người như vậy.
– Giờ bà có thể ngồi chờ trong xe, rồi sau đó đi theo xe của tôi.
Vivi Sundberg bấm vào một công tắc mở cửa. Birgitta Roslin bước

ra ngoài đường phố, không một phóng viên nào trong số những người
đang chen chúc trong phòng thường trực nhìn thấy.

Khi ngồi vào trong xe của mình, bà mới ngộ ra rằng mình đã không

thuyết phục được Sundberg. Bà ấy đã không tin. Có thể đến một lúc
nào đó sẽ có một điều tra viên xem xét đến hướng điều tra này, nhưng
sẽ không nhiệt tâm.

Bà không thể trách Sundberg được. Có thể đó sẽ là một sự đòi hỏi

quá lớn khi phải mở rộng phạm vi điều tra từ Hesjövallen tới một
thành phố mãi tận Nevada.

Một chiếc xe màu đen không có biển số cảnh sát đỗ lại bên cạnh xe

của bà. Vivi Sundberg vẫy bà.

Lúc họ đến được ngôi làng, Vivi Sundberg dẫn bà đến ngôi nhà và

nói:

– Tôi sẽ để bà ở lại đây để bà được tĩnh tâm.
Birgitta Roslin hít sâu một hơi rồi bước vào nhà, trong nhà đèn đóm

được bật hết.

Như thể bà từ phía sau hậu trường bước ra, ngay trên sân khấu rực

ánh đèn. Và trong vở kịch này, bà chỉ có một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.