NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 104

8

Roslin cố không nghĩ đến những người chết. Thay vì thế, bà hình

dung đến hình ảnh mơ hồ của mẹ trong ngôi nhà này. Một phụ nữ trẻ
với ước vọng được đi đây đi đó, ước vọng mà mẹ không thể chia sẻ
cùng ai, hầu như cũng không dám tự thú nhận với chính mình mà
lương tâm không dằn vặt đối với cha mẹ nuôi chất phác có tấm lòng
nhân từ và rất sùng đạo của mình.

Bà đứng ở lối vào và lắng nghe. Trong những ngôi nhà bỏ không,

có một sự tĩnh mịch rất riêng, bà thầm nghĩ. Có người nào đó đã rời
khỏi đây và đem theo hết thảy mọi tiếng động. Ngay cả đến tiếng đồng
hồ tích tắc.

Bà đi vào phòng khách. Những mùi lạ phả vào mặt bà, mùi bàn ghế,

mùi tranh thảm treo tường, mùi những chiếc bình hoa sứ nhạt màu
được để chen chúc giữa các chậu hoa cảnh trên giá. Bà đưa ngón tay
nắn đất trong chậu hoa, rồi đi vào bếp, tìm một chiếc bình tưới nước
cho tất cả những chậu hoa và cây cảnh. Đây là một việc bà có thể làm
được cho những người chết. Xong việc, bà ngồi xuống ghế và nhìn
quanh phòng. Có bao nhiêu thứ đã có từ thời mẹ bà sống ở đây? Mọi
thứ đều đã cũ kỹ, đồ đạc cũng già đi cùng với người đã sử dụng chúng.

Sàn nhà, nơi họ nằm chết, vẫn còn phủ những tấm nilon. Bà bước

lên cầu thang dẫn lên tầng trên. Trên chiếc giường trong phòng ngủ
rộng, chăn gối vẫn bề bộn. Một chiếc dép đi trong nhà thò ra khỏi gầm
giường. Còn chiếc nữa nằm ở chỗ nào, bà không nhìn thấy. Ở tầng này
còn có hai phòng nữa. Trong căn phòng nằm ở bên trái, giấy dán
tường được vẽ những con thú dễ thương. Bà lờ mờ nhớ lại đã có lần
mẹ bà nhắc tới giấy dán tường này. Trong phòng có một chiếc giường,
một chiếc tủ nhỏ, một chiếc ghế tựa và một chồng thảm xếp sát tường.
Bà mở tủ quần áo, thành tủ được dán báo lót. Bà đọc được thời gian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.