NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 12

cần thiết. Nhưng đôi khi ông cũng thành công, thu được những kết quả
bất ngờ, vì ông đã không thể xác định được chính xác độ sáng, ứng
biến là một phần công việc của ông. Một lần ở Oskarhamn ông đã
nhìn thấy một chiếc thuyền buồm với cánh buồm no gió trên một vịnh
nhỏ. Hôm đó là một ngày đẹp trời, nắng rực rỡ. Trước khi bấm máy,
ông chợt có ý tưởng hà hơi vào ống kính. Khi rửa ảnh, con thuyền ma
quái như đang lướt nhẹ từ trong sương mù ra. Ngày ấy bức ảnh này đã
đem đến cho ông một giải thưởng đặc biệt.

Ông không bao giờ quên được chiếc ống kính nhòe hơi nước của

mình.

Cánh cổng như bị kẹt, ông phải cố sức mới đẩy được nó mở ra. Trên

lớp tuyết mới không thấy có dấu chân người, vẫn không có lấy một
tiếng động, ông thầm nghĩ, thậm chí không có lấy một con chó phát
hiện ra mình. Dường như bỗng nhiên tất cả đã biến mất. Một ngôi làng
ma.

Ông bước lên bậc tam cấp, giơ tay gõ cửa và chờ đợi, gõ thêm một

lần nữa. Không có tiếng chó sủa, không có tiếng mèo kêu, hoàn toàn
im ắng. Lúc này ông đã thấy lo lắng. Có cái gì đó rõ ràng là không ổn.
Ông lại gõ cửa thêm một lần nữa, lần này mạnh hơn và lâu hơn. Rồi
ông thử vặn tay nắm cửa. Đã khóa. Người già hay lo sợ, ông nghĩ vậy.
Họ khóa mình ở trong nhà, vì họ sợ, tất cả những gì mà họ đọc được
trên báo có thể xảy ra với họ.

Ông đập mạnh lên cửa, nhưng không thấy có ai phản ứng. Vậy nên

ông nhủ thầm có lẽ ngôi nhà này bị bỏ hoang.

Ông đi qua cổng vườn sang nhà bên cạnh. Lúc này trời đã sáng hơn.

Ngôi nhà này được quét vôi màu vàng. Cửa sổ nhiều chỗ bị bong ma
tít, chắc chắn gió sẽ lùa vào nhà. Trước khi gõ cửa, ông vặn tay nắm
xuống. Cửa này cũng khóa. Ông đấm mạnh lên cửa, nhưng cũng
không thấy có người trả lời. Hình như trong ngôi nhà này cũng không
có người ở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.