NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 124

Ông ta dùng chậu hoa trên bàn làm gạt tàn.
– Cần phải luôn tìm kiếm cái mà cảnh sát không muốn tiết lộ. Như

thế ta có thể hiểu được họ nghĩ gì, họ tin sẽ tìm ra được hung thủ theo
hướng nào. Trong số những người bị giết, có một cậu bé mười hai
tuổi. Họ biết ai là những người họ hàng của nó và nó làm gì ở làng đó.
Nhưng họ không công khai thông tin ấy.

– Do đâu mà ông biết được điều này?
– Đó là bí mật của tôi. Trong một cuộc điều tra hình sự, ở đâu đó

luôn có một chỗ rò rỉ thông tin ra bên ngoài. Cần phải biết cách tìm
kiếm nó, sau đó phải ghé sát tai vào đó.

– Đứa bé ấy là ai?
– Giờ thì chưa nói tên được. Tôi biết thằng bé tên là gì, nhưng tôi

không có ý định cho bà biết. Nó đến thăm người bà con. Đáng lẽ ra nó
phải đi học, nhưng đang được nghỉ ốm vì mổ mắt. Thằng bé đáng
thương đó bị lác. Bây giờ mắt của nó đã nằm đúng vị trí. Đèn chớp đã
tắt, có thể ví như thế. Vậy mà nó lại bị chém chết. Giống như hai ông
bà già mà nó đến thăm. Nhưng không hoàn toàn như thế.

– Tại sao không? Khác biệt ở chỗ nào?
Lars Emanuelsson ngả người ra sau ghế. Cái bụng của ông ta lòi ra

khỏi cạp quần. Birgitta Roslin thấy ông ta khả ố không thể tưởng
được. Ông ta biết điều này nhưng mặc kệ.

– Còn bây giờ đến lượt bà. Vivi Sundberg, những cuốn sổ và những

bức thư.

– Tôi có họ hàng xa với hai trong số các nạn nhân. Tôi đã đưa cho

bà Vivi Sundberg một số tài liệu mà bà ấy đề nghị tôi cung cấp.

Ông ta nheo mắt quan sát bà.
– Và tôi nên tin điều đó?
– Ông hãy tin những gì ông muốn.
– Sổ sách gì vậy? Thư từ gì vậy?
– Nó có liên quan đến việc làm sáng tỏ mối quan hệ gia đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.