NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 144

Giá như mẹ ở đây, chắc là mẹ sẽ lập tức đi vào trong đó, Sáng thầm

nghĩ. Cả cha cũng sẽ làm như vậy, nhưng sẽ do dự hơn. Mình không
còn nhớ có khi nào ông đặt bàn chân này lên trước bàn chân kia mà
không do dự không.

Còn lúc này, người đó lại là anh, không biết mình phải làm gì.
Trên bãi rộng có một vài tảng đá rời ra khỏi bức tường chùa. Anh

lại ngồi lên đó vì bị say nắng sa sẩm mặt mày.

Sau khi thấy đỡ chóng mặt, anh đứng dậy trở lại con sông, đi dọc

theo bến tàu. Nhiều người khom lưng vác những kiện hàng nặng, cố
giữ thăng bằng đi trên ván cầu ọp ẹp. Phía xa hơn, anh nhìn thấy
những con tàu lớn, cột buồm được hạ xuống, chui qua dưới các cây
cầu ngược dòng sông.

Anh đứng lại nhìn những người phu khuân vác hàng, kiện này to

hơn kiện khác. Một vài người đàn ông đứng bên cạnh ván cầu kiểm tra
hàng hóa được chuyển lên tàu và từ tàu chuyển xuống, trả một vài xu
tiền công cho phu khuân vác, trước khi họ biến mất vào các ngõ nhỏ.

Bỗng Sáng hiểu ra. Họ phải khuân vác để kiếm sống. Chúng ta cũng

có thể, anh nghĩ, chúng ta sẽ làm phu khuân vác. Ở đây không có
ruộng, không có đồng lúa. Nhưng chúng ta có thể khuân vác, chúng ta
đều khỏe mạnh.

Anh quay trở lại chỗ Quốc Sĩ và Vũ đang ngồi chồm hỗm trên cầu

tàu. Anh đứng lại hồi lâu nhìn hai người đang bám víu vào nhau.

Chúng ta giống như những con chó, anh nghĩ. Ai cũng có thể hành

hạ chúng ta và chúng ta sống nhờ vào những gì mà người khác vứt đi.

Con chó nhìn thấy Sáng, đứng dậy chạy lại phía anh.
Anh không giẫm đạp lên nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.