NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 155

– Chẳng còn lâu nữa, chúng ta sẽ xa hẳn đất liền, lúc đó chúng tao

sẽ cho mày ra khỏi cũi, tha hồ mà đi chào hỏi các bạn đồng hành may
mắn của mày. Trước đây, chúng mày tên là gì cũng mặc xác. Khi nào
đến nơi, chúng mày sẽ có tên mới.

– Chúng tôi được đưa đi đâu?
– Tới thiên đường.
Gã thủy thủ cười vang, trèo lên cửa khoang tàu rồi biến mất. Sáng

quay đầu nhìn mọi phía. Chỗ nào cũng thấy có cũi tre giống như cái
cũi nhốt anh. Tất cả đều được phủ bạt. Cảm giác cô đơn khủng khiếp
xâm chiếm tâm hồn anh. Vũ và Quốc Sĩ đã biến mất. Chỉ còn lại mình
anh, như một con thú bị nhốt trong cũi đang đến với cái nơi mà chẳng
có ai quan tâm đến tên của nó.

Sau này, Sáng nhớ lại những giờ phút đó như là một tiết mục giữ

thăng bằng trên miệng vực, ranh giới giữa cái sống và cái chết vô cùng
mỏng manh. Anh hoàn toàn chẳng còn gì để mà phải sống, nhưng lại
không thể tự sát được.

Anh không thể nói tình cảnh ấy kéo dài trong bao lâu. Cuối cùng

đám thủy thủ cũng leo xuống hầm tàu qua khoang cửa. Chúng dỡ
những tấm bạt, mở cửa cũi, quát tháo người bị nhốt trong đó mau
đứng dậy. Các khớp xương của Sáng cứng đơ, nhưng cuối cùng anh
cũng đứng dậy được.

Anh nhìn thấy Quốc Sĩ bị một thủy thủ lôi mạnh ra khỏi cũi. Anh đi

cà nhắc đến chỗ Sĩ trên hai chân còn tê dại, cứng đơ và bị quất mấy
roi, trước khi giải thích được là mình chỉ muốn đến giúp anh trai.

Họ bị xua lên boong tàu rồi bị xích với nhau. Đám thủy thủ đều nói

với nhau bằng thổ ngữ mà Sáng không hiểu được, tất cả đều cầm dao,
kiếm trong tay canh gác họ. Sợi dây xích quá nặng khiến Quốc Sĩ vất
vả lắm mới đứng vững được. Sáng nhìn thấy một vết thương nặng trên
trán Quốc Sĩ. Một gã thủy thủ dùng mũi kiếm đẩy anh đi.

– Anh tôi bị đau, Sáng nói. Nhưng không lâu nữa sẽ khỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.