NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 235

Hồng Quế đặt mạnh tách trà lên mặt bàn:
– Em có hiểu thế là thế nào không? Việc hối lộ ấy mà?
Nhã Như bỗng cảm thấy chán ngấy chị gái mình. Đôi lúc anh thấy

thích thú khi được trò chuyện với chị, bởi chị thông minh và thẳng
thắn. Anh cũng thích mài giũa lập luận của mình khi tranh luận với
chị. Chị đại diện cho những quan điểm cũ kỹ và những tư tưởng thần
phục hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa. Giờ đây đoàn kết cũng đã
trở thành là một thứ hàng hóa như tất cả mọi thứ khác. Chủ nghĩa cộng
sản cổ điển không thể sống sót qua thử thách của một thực tế mà
những nhà lý thuyết cũ không bao giờ thực sự hiểu được. Không phải
bởi vì Karl Marx đã hoàn toàn đúng khi nói về ảnh hưởng cơ bản của
kinh tế đối với chính trị, hay bởi vì Mao đã chứng minh rằng ngay cả
những người nông dân nghèo khổ cũng có thể thoát khỏi đói nghèo mà
Trung Quốc có thể đối mặt với những thách thức lớn hiện này bằng
cách tiếp tục vận dụng không phê phán các phương pháp cổ điển.

Hồng Quế không đi theo chiều của lịch sử. Nhã Như biết chị sẽ thất

bại.

– Chúng ta sẽ không bao giờ là kẻ thù, anh nói. Gia đình chúng ta

luôn đi tiên phong trong việc cứu nhân dân từ đống đổ nát. Chúng ta
chỉ có quan điểm khác nhau về phương pháp cần vận dụng mà thôi.
Tất nhiên là em không hối lộ một ai cả, cũng như em không để mình
được hối lộ.

– Em chỉ nghĩ đến chính bản thân mình mà không nghĩ đến một ai

khác. Chị không tin là em nói thật.

Đây là lần ngoại lệ Nhã Như đánh mất tự chủ.
– Chị đã nghĩ gì cách đây mười sáu năm, khi vỗ tay hoan hô việc

những kẻ già nua trong ban lãnh đạo đảng cho xe tăng đàn áp người
biểu tình trên quảng trường Thiên An Môn? Chị đã nghĩ gì? Chị
không hiểu rằng em cũng có thể có mặt ở đó hay sao? Ngày ấy em hai
mươi hai tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.