NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 238

“Ta chết quá sớm. Nếu ta có sống đến nghìn tuổi thì vẫn là chết quá

sớm, vì ta đã không phục hồi lại được danh dự cho gia đình của chúng
ta. Ta đã làm những gì mình có thể, nhưng vẫn chưa đủ.”

Nhã Như gấp cuốn nhật ký lại, nhét nó vào ngăn kéo rồi khóa lại.

Anh tháo găng tay. Anh lấy từ ngăn kéo khác ra một chiếc phong bì
dày. Rồi anh nhấn nút điện thoại nội bộ. Bà Sen lập tức trả lời.

– Khách của tôi đã tới chưa?
– Khách đã tới rồi.
– Bà cho anh ta vào.
Cánh cửa trượt ra. Người đàn ông bước vào phòng là một người cao

lớn, gầy gò. Anh ta bước đi êm ái trên tấm thảm dày và cúi đầu chào
Nhã Như.

– Đã đến lúc anh phải làm việc, Nhã Như nói. Tất cả những gì anh

cần đều nằm trong phong bì này. Tôi muốn anh quay về vào tháng Hai
khi chúng ta đón năm mới. Đó là thời gian tốt nhất để hoàn thành
nhiệm vụ của anh.

Nhã Như trao cho người đàn ông chiếc phong bì. Người này cúi đầu

đón nhận nó.

– Lưu Sinh, Nhã Như nói. Nhiệm vụ này là nhiệm vụ quan trọng

nhất mà tôi từng giao cho anh. Việc này có liên quan đến bản thân tôi,
đến gia đình tôi.

– Tôi sẽ làm theo những gì anh yêu cầu.
– Điều này tôi biết. Nhưng nếu thất bại, anh không được phép quay

trở lại nữa. Nếu không tôi buộc phải giết anh.

– Tôi sẽ không thất bại.
Nhã Như gật đầu. Cuộc trao đổi kết thúc. Người đàn ông với cái tên

Lưu Sinh biến mất qua cánh cửa từ từ đóng lại. Đây là lần cuối cùng
trong buổi tối hôm nay Nhã Như nói với bà Sen:

– Người khách vừa rời khỏi phòng tôi, Nhã Như nói.
– Anh ta rất kiệm lời và tử tế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.