NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 248

hiện ra chiếc chuông nhỏ và rung chuông. Bà giật nẩy mình khi bất
ngờ có ai đó đứng sau lưng. Một người đàn ông gầy trơ xương như
người ốm nặng. Ông ta đeo một cặp kính cận dày cộp và người bốc
mùi rượu.

– Bà tìm phòng trọ à?
Bà Roslin nghe như ông ta nói giọng địa phương. Hình như ông ta

xuất thân từ vùng Göteborg.

– Tôi chỉ muốn được hỏi ông một vài câu. Về một người bạn mà

theo tôi biết thì đã ngủ lại trong khách sạn của ông.

Người đàn ông lệt xệt đi vào sau quầy, đưa những ngón tay run rẩy

lấy ra cuốn sổ ghi tên khách trọ. Bà không bao giờ tưởng tượng nổi
một khách sạn như thế này vẫn còn tồn tại. Bà thấy mình như được
đưa trở lại trong một bộ phim của những năm 1940.

– Tên người khách đó là gì?
– Tôi chỉ biết anh ấy là một người Trung Quốc.
Người đàn ông đặt cuốn sổ lên mặt bàn. Khuôn mặt ông run rẩy

trong lúc nhìn bà. Chắc ông ta mắc chứng Parkinson, bà thầm nghĩ.

– Thường thì người ta phải biết tên những người bạn của mình, kể

cả khi đó là một người Trung Quốc.

– Anh ấy là bạn của một người bạn tôi. Một người Trung Quốc.
– Tôi hiểu rồi. Anh ta ở trọ chỗ chúng tôi hôm nào?
– Đầu tháng Giêng, bà trả lời.
– Dạo đó tôi đang phải nằm viện. Thằng cháu thay tôi quản lý

khách sạn.

– Ông có thể gọi điện cho cậu ta được không?
– Đáng tiếc là không được. Nó đang có mặt trên một con tàu thám

hiểm ở Bắc Cực.

Ông lão dùng đôi mắt cận nặng lần tìm trong các trang sổ.
– Quả thật đã có một người Trung Quốc trọ ở đây, ông lão bất ngờ

nói như reo lên. Một người đàn ông có tên là Vương Minh Hào, đến từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.