NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 276

– Có thể. Em hơi bi quan một chút. Nhưng đôi khi cũng cần phải bi

quan.

Hai người im lặng nằm bên nhau. Bà chờ ông ôm siết lấy mình,

nhưng điều đó đã không xảy ra.

Chúng ta vẫn còn chưa sẵn sàng, bà thầm nghĩ. Đồng thời bà cũng

không hiểu tại sao mình không làm điều mà ông không làm.

– Chúng ta nên đi du lịch, ông nói. Có những chuyện người ta nên

nói vào ban ngày thì tốt hơn là trước lúc đi ngủ.

– Có lẽ chúng ta nên làm một chuyến hành hương, bà nói. Đi trên

con đường về Santiago di Compostela, như ngày xưa. Để những hòn
đá vào ba lô, mỗi hòn biểu tượng cho một vấn đề mà chúng ta đang
phải đối mặt. Khi đã tìm ra giải pháp, chúng ta sẽ lần lượt để từng hòn
đá đó xuống vệ đường.

– Em nghĩ nghiêm túc đấy chứ?
– Tất nhiên. Chúng ta sẽ là những người hành hương, bà nói. Nhưng

không phải vào lúc này. Lúc này em phải ngủ, cả anh nữa.

Ngày hôm sau bà gọi điện đến cho bác sĩ để yên tâm rằng lịch khám

vào năm ngày sau vẫn giữ nguyên. Rồi bà dọn dẹp nhà cửa, thoáng
nhìn chiếc túi đựng những cuốn nhật ký. Sau đó bà gọi điện cho các
con, thỏa thuận với họ sẽ tổ chức một bữa tiệc bất ngờ nhân sinh nhật
Staffan. Các con bà đều cho đó là một ý tưởng hay, vậy nên bà đã gọi
điện cho bạn bè, mời họ cùng đến tham dự. Trong lúc ấy, bà vẫn tò mò
lắng nghe tin thời sự từ Hudiksvall. Nhưng có rất ít thông tin từ sở
cảnh sát lọt ra bên ngoài.

Mãi tới buổi chiều bà mới ngồi được vào bàn làm việc. Bà miễn

cưỡng lấy những cuốn nhật ký từ trong túi ra. Giờ đây khi đang có một
nghi phạm ngồi trong trại tạm giam, bà cảm thấy những giả thiết của
mình đã mất đi ý nghĩa. Bà giở tới trang đã đọc dở trước đó, rồi đọc
tiếp.

Điện thoại đổ chuông. Đó là Karin Wiman.
– Mình chỉ muốn biết bạn về đến nhà thuận lợi chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.