NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 281

buổi chiều mà ông đem từ tàu về nhà không có thông tin gì mới. Trong
một bức ảnh chụp buổi họp báo, bà nhận ra Lars Emanuelsson đang
giơ tay để đặt câu hỏi. Bà khẽ rùng mình nghĩ đến cuộc chạm trán gần
đây với ông ta. Bà nói với Staffan ngày mai mình đi thăm Karin
Wiman và có thể sẽ ngủ lại ở đó một đêm. Staffan cũng biết Karin và
người chồng quá cố của bà.

– Ừ, em cứ đi đi, ông nói. Việc đó sẽ tốt cho em. Lịch khám lần sau

của em là khi nào vậy?

– Năm ngày nữa. Chắc chắn ông ấy sẽ nói em đã khỏe lại.
Ngày hôm sau, khi Staffan đã ra tàu, điện thoại đổ chuông lúc bà

đang sắp đồ đạc vào túi xách. Đó là Lars Emanuelsson. Bà lập tức
cảnh giác.

– Ông muốn gì vậy? Do đâu mà ông có số điện thoại của tôi? Đây là

số bí mật mà.

Lars Emanuelsson cười khẩy.
– Một nhà báo không biết cách tìm ra số điện thoại, dù cho nó có bí

mật thế nào đi chăng nữa, thì cũng nên đổi nghề.

– Ông muốn gì?
– Một lời bình luận. Ở Hudiksvall đã xảy ra vụ việc nghiêm trọng.

Một công tố viên tỏ ra không tự tin, mà vẫn dám nhìn vào mắt chúng
ta. Bà có thể nói gì về điều đó?

– Không có gì.
Sự niềm nở của Lars Emanuelsson, dù thật hay giả, lúc này đã biến

mất. Giọng nói của ông ta trở nên sắc lạnh hơn, sốt ruột hơn.

– Bà không nên lặp lại giọng điệu cũ với tôi. Hãy trả lời câu hỏi của

tôi. Nếu không tôi sẽ viết về bà.

– Tôi hoàn toàn không có lấy một thông tin nào, dù là nhỏ nhất về

những gì công tố viên đã tuyên bố. Tôi cũng thấy ngạc nhiên như
những người khác.

– Ngạc nhiên?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.